Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1014: Mối quan tâm của mọi người



Chương 1014: Mối quan tâm của mọi người




Chương 1014: Mối quan tâm của mọi người
Tào Dũng đi đến.
“Cùng giáo sư Lỗ nói vài lời đi.” Chủ nhiệm Thang nói với anh.
Giáo sư Lỗ nói với chủ nhiệm Thang : "Anh gọi cậu ta làm gì?"
“Giáo sư, không phải cô lúc nào cũng thích bác sĩ Tào nhất sao?” Ông ấy nhớ kĩ chuyện này liền nói với bà ấy.
Đúng là có thích, nhưng vấn đề là lúc trước anh ỷ vào việc được giáo sư Lỗ yêu quý mà luôn làm theo mình, khiến giáo sư rất tức giận.
Giáo sư Lỗ quay mặt một bên, cố tình không nhìn Tào Dũng.
Giáo sư lúc này chẳng khác nào đứa trẻ đang bị chọc giận.
Tào Dũng nhìn bà ấy cười nói : “Giáo sư, kẹo mận ăn có ngon không?"
Nồi nào thì không đề cập đến nồi nào. Giáo sư Lỗ suýt chút nữa bị lời nói của anh lật tẩy, quay đầu nhìn anh chằm chằm: "Tôi biết em cố ý mà."
"Em hy vọng người có thể hiểu những nỗ lực khó khăn của chúng em."
“Được rồi, em rất chăm chỉ!” Giáo sư Lỗ trừng mắt với anh.
Một đám người nhìn thấy bầu không khí không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại còn có vẻ chọc giận thêm giáo sư, trong lòng ai nấy đều hoảng sợ.
Điện thoại reo.
Cháu trai của giáo sư Lỗ là Trương Thư Bình nhanh chóng bắt máy.
"Cậu đi cùng bà nội đi họp giao lưu sao? Tôi đến nhà giáo sư gõ cửa, hai người đã rời đi rồi?" Vu Học Hiền ở đầu bên kia hỏi, anh ta muốn lái xe đưa giáo sư đi.
Trương Thu Bình liếc nhìn vẻ mặt của bà nội, đáp lại : "Chờ một lát."
"Hai người đang ở đâu vậy?"
“Chúng tôi đến bệnh viện để xem máy quay phim trước đã.” Trương Thư Bình nói theo chỉ dẫn của bà nội mình.
“Máy quay phim có gì hay?” Vu Học Hiền nghe vậy bực bội nói.
Giáo sư Lỗ quay lại nói với người đang huyên thuyên ở đầu dây bên kia, "Cậu quan tâm tôi làm gì? Tôi muốn đi đâu, muốn làm gì, có cần báo cáo với cậu không?"
Vu Học Hiền dừng lại và hỏi, "Ai đã làm cho giáo sư tức giận vậy?”
“Tôi không tức giận.” Nghe được phỏng đoán bối rối của anh ta, giáo sư Lỗ thật sự sắp tức giận đến nơi mất.
Một đám học sinh, mỗi người một kiểu khiến bà ấy đôi khi khó xử lý đến nỗi tóc sắp rụng mất rồi..
Vu Học Hiền không thể làm gì khác phải cúp máy, hoặc là đến bệnh viện để gặp hai người, hoặc đến cuộc họp giao lưu để đợi ai đó.
“Có phải giáo sư đến đây để kiểm tra ca phẫu thuật không?” Thấy giáo sư đã bình tĩnh, Tào Dùng liền hỏi.
“Không. Tôi đang đi họp giao lưu.” Giáo sư Lỗ nói.
“Em cũng muốn đi, em sẽ chở giáo sư đi cùng.”
Tào Dũng đáp.
"Em làm sao vậy? không phải là mất hứng đấy chứ." Giáo sư Lỗ nghi ngờ hỏi anh.
"Để cổ vũ cho đồng nghiệp. Giáo sư không phải là đến để cổ vũ cho học sinh sao?"
“Lời gì cũng bị tên tiểu tử em nói hết rồi, người biết nói chuyện nhất ngoài em ra không còn ai khác.” Giáo sư Lỗ sửa lại biểu cảm trên mặt
Tào Dũng cũng như bao người khác, trước tiên ngoan ngoãn nghe giáo sư dạy dỗ.
Giáo sư Lỗ đột nhiên quay lại và đối mặt với bác sĩ chính hôm nay là Hà Quang Hữu, hỏi : "Em bác sĩ chính? Em nghĩ thế nào?"
Cơ thể của Hà Quang Hữu cứng như một khúc gỗ, việc anh ta có phải là bác sĩ phẫu thuật chính hay không không phải do anh ta quyết định được.
Nhìn thấy bác sĩ phẫu thuật chính không bao giờ dám trả lời câu hỏi của mình, lông mày của giáo sư Lỗ nhăn lại. Sau đó, bà ấy nhìn xung quanh, khá lắm, người nào người nấy đều im lặng hết.
Không biết có phải là do bọn họ đều sợ bà ấy hay không. Rõ ràng là bà ấy tự nhận là bản thân không nghiêm khắc lắm.
“Tạ Uyển Doanh, em thay thế hắn kể cho tôi về ca phẫu thuật hôm nay đi.” Giáo sư Lỗ hướng ánh mắt đến cô mà nói.
Bị giáo sư chỉ mặt gọi tên.
Các tiền bối xung quanh đồng loạt thở dài, tất cả mọi ánh mắt đều tụ tập trên người cô, nóng đến mức giống như mặt trời đang thiêu đốt vậy
Áp lực là rất lớn.
Giáo sư Lỗ muốn cô nói cái gì? Người khác không muốn cô nói cái gì?





Bạn cần đăng nhập để bình luận