Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3393: [3393 ] có ánh mắt (length: 4056)

"Nghĩ xem tiêu bản, nơi này của chúng ta, viện nghiên cứu nhất định là có."
Bác sĩ Mục trân tàng hơn ngàn mẫu tiêu bản tế bào cơ tim, hóa ra viện nghiên cứu ở đây cũng có. Quả không hổ là nơi nghiên cứu trọng điểm do đại lão Tào Dục Đông mà nàng sùng bái lãnh đạo. Tạ Uyển Oánh nghĩ ngợi, trong mắt không khỏi lộ ra chút ánh sáng.
Nhìn thấy cảnh này. Trước khi đại ca hắn đến, mà đã có người "câu" được nàng. Thật bất ngờ, vượt quá tưởng tượng của hắn. Tào Dũng chỉ cảm thấy mình có chút bối rối.
Mộng ước trở thành đại lão khoa ngoại thần kinh của hắn, người khác chắc chắn càng mộng hơn.
"Em muốn xem tiêu bản gì, muốn biết về cái gì?" Cô Viên Phương hỏi học sinh, không quên mang chút tính "kiểm tra", "Em học ngoại khoa, em có cái nhìn gì về nghiên cứu của viện mình?"
Đại khái là đại lão và những người xung quanh đều tò mò về những suy nghĩ học thuật của cô vào lúc này.
Nói thật, lĩnh vực nghiên cứu khó mà phân định rõ ràng nội - ngoại khoa. Tạ Uyển Oánh tin chắc rằng khi đến viện nghiên cứu khoa ngoại thần kinh ở bên cạnh, để nghiên cứu sâu hơn cũng không thể không nhắc đến bệnh lý học và dược lý học các thứ. Mà những thứ này không thể nói là chỉ riêng về ngoại khoa.
Tạ Uyển Oánh thẳng thắn nói: "Tổn thương cơ tim có rất nhiều chất tham gia vào. Ví như một ô-xít nitric, từ trước đến nay, nó vẫn luôn là đề tài nghiên cứu không thể thiếu trong nghiên cứu về tổn thương và sự phục hồi của cơ tim. Nghiên cứu nó không những có lợi cho việc giải quyết các vấn đề khó trong bảo vệ cơ tim ở phẫu thuật tim ngoại khoa, mà còn có lợi cho nghiên cứu về một loạt các vấn đề trong các bệnh suy tim cấp tính với liệu pháp can thiệp động mạch vành."
Nghe câu trả lời này của cô xong, cô Viên Phương nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tay đặt lên vai cô, thiếu chút nữa thì thốt lên: "Con bé này thật có con mắt nhìn xa trông rộng!"
Bàn về trong viện nghiên cứu này, trong mấy phòng nghiên cứu, khóa đề phòng nghiên cứu do cô lãnh đạo đúng là giống như một câu ngạn ngữ, không đủ cao thượng, cái tên thì hoàn toàn không theo kịp những từ mới, trào lưu mới trong giới y học. Tuy không thể coi thường là gừng càng già càng cay, người cười cuối cùng không chắc là người trẻ mà là người lớn tuổi.
Khóa đề nghiên cứu của cô là nền tảng. Mà nền tảng có thể được xem là gốc rễ của nó. Tương tự với nội dung nghiên cứu của các phòng ban khác, có thể sẽ không tránh được khối nền tảng trong phòng nghiên cứu của cô. Các hạng mục mà các phòng nghiên cứu khác thực hiện, khi gặp phải vấn đề khó trong thí nghiệm, vào lúc bất đắc dĩ sẽ cần đến phòng nghiên cứu của cô thỉnh cầu cô tìm phương án giải quyết.
Thực tế thì, việc dự đoán tình huống này không khó. Nghĩ mà xem, đại lão Tào Dục Đông đã coi trọng nhóm học sinh của họ đến thăm viện nghiên cứu của mình, sao có thể phái một người đứng đầu phòng nghiên cứu không mấy quan trọng đến hướng dẫn tham quan cho bọn họ.
Tầm mắt và cách nhìn của đại lão vượt quá trình độ của người thường, giống như các đại sư võ hiệp thăng tiên bay đến tận trời cao nhìn xuống đại địa và chúng sinh. Đại lão khi nghiên cứu thật sự sẽ biết đâu là điều quan trọng nhất.
Điều làm mọi người hết sức kinh ngạc là Tạ đồng học.
Mấy người Phùng Nhất Thông, khi nghĩ lại những ngôn luận vừa rồi của mình về khóa đề nghiên cứu ở đây và việc chúng chẳng liên quan gì đến hứng thú của họ, họ cảm thấy đỏ mặt đến mang tai, xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái hố để chôn vùi chính mình.
Bọn họ thật là vô tri, so với học bá thực thụ mà nói.
Toàn bộ sinh viên tại chỗ đột nhiên giật mình, trình độ kiến thức của nữ học bá trong lớp một lần nữa quăng họ ra ngoài Thái Bình Dương.
Nhậm Sùng Đạt nuốt nước bọt, quay sang Tào Dũng hỏi: Cậu có biết không?
Tào Dũng nheo mắt, trong lòng càng thêm chờ đợi một lát nữa khi cô đến viện nghiên cứu khoa ngoại thần kinh ở bên cạnh sẽ thể hiện như thế nào.
Ở cổng chính, lại có một chiếc xe hơi tiến vào viện nghiên cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận