Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2512: [2512 ] có tính toán (length: 3853)

Năng lực nghiên cứu khoa học của Tạ đồng học như thế nào?
Đừng cho rằng Tạ đồng học còn chưa bước vào giai đoạn học tập nghiên cứu khoa học.
Các vị lão sư vẫn còn nhớ như in cảnh tượng ngày đó khi tham gia hội nghị giao lưu toàn quốc về phẫu thuật ngoại khoa gan mật tụy, có người mặt mày nóng như lửa đốt chạy về vì sợ bảo bối của khoa mình bị trộm mất.
"Nghe nói, bọn họ cứ từng người một đi đưa đồ rồi, ngươi không sốt ruột sao?"
Câu này xuất phát từ miệng Lỗ lão sư, mẹ của Trương đại lão gia Trương đại lão. Trong bữa cơm, Lỗ lão sư vừa hỏi một câu về ý kiến của nhi tử, trong mắt lại ngấm ngầm quan sát biểu tình của nhi tử.
Trương Hoa Diệu nuốt miếng cơm xuống bụng, không trả lời việc mình có gấp hay không, mà lại tò mò rốt cuộc mẹ mình đã cài bao nhiêu tai mắt ở bệnh viện. Nếu không, sao mà mỗi lần tin tức lại nhanh như chớp thế này được.
Tai mắt sao? Đâu cần Lỗ lão sư đặc biệt sắp xếp. Học sinh của Lỗ lão sư nhiều như vậy, bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể mách lẻo với bà.
"Sao con không nói gì?" Lỗ lão sư giục nhi tử. Nhi tử trước giờ mắt cao hơn trời, bị bà hỏi thế này chắc chắn sẽ hừ một tiếng khinh bỉ.
"Không gấp." Trương Hoa Diệu nhả ra ba chữ này, gắp món ăn vào bát của mẹ già.
Mẹ già hiểu con trai mình. Nếu thật sự không gấp, thì sẽ không nói không vội, mà sẽ trực tiếp nói việc đó liên quan gì đến hắn. Lỗ lão sư cười ha hả hai tiếng.
Tiếng cười của mẹ khiến Trương Hoa Diệu thấy rợn cả tóc gáy, có chút nổi da gà.
"Mẹ cười gì vậy?"
Bà cười gì sao? Bà cười vì nhi tử của bà chưa từng như vậy. Điều đó cho thấy bà sủng ái tân sủng nhi này thật lòng, mà tân sủng nhi có thể trị được nhi tử của bà.
"Con định làm gì?" Lỗ lão sư hỏi dò xem trong bụng nhi tử đang chứa âm mưu quỷ kế gì. Nói không gấp, chắc chắn là có kế hoạch rồi.
"Mẹ, mẹ sợ con đối phó với nàng sao?"
"Không sợ." Lỗ lão sư thẳng thắn nói với nhi tử, không cảm thấy việc nhi tử đối phó với tân sủng nhi có thể thắng được.
Tặc một tiếng. Mẹ già sủng Tạ đồng học đã đến mức không có gì có thể ngăn cản nổi. Trương Hoa Diệu đặt đũa lên bàn, quát hai đứa con: "Ăn cơm xong rồi thì mau đi học đi."
Vốn định tiếp tục ở lại nghe lén ba ba cái tên đại bảo bối này và bà nội trêu đùa cười nói, bị ba ba ra lệnh một tiếng, Trương Thiên Tinh và Trương Thiên An hai anh em đành phải sờ sờ mũi rời đi.
"Con thật sự định cho bọn nó quay về trường trung học trong thành phố học sao?" Lỗ lão sư cau mày chất vấn nhi tử.
Mất bao công sức mới đưa được hai đứa con đi du học, gọi về há chẳng phải là lãng phí những gì đã đầu tư trước đó sao.
Trương Hoa Diệu trầm mặt. Nếu hắn nói, thì thật sự không nên đưa đi, về kiểm tra bài tập thì hai đứa con học toán lý hóa thụt lùi nghiêm trọng. Sang nước ngoài không biết học hành thế nào. Nhà họ là thật sự đưa con đi học chuyên sâu, không phải như một số người đi du học để di dân, nên không chấp nhận nổi kết quả này.
"Con không thương lượng với hai mẹ của chúng nó à?" Lỗ lão sư nhắc nhở nhi tử phải tôn trọng mẹ của các con.
"Có, gọi điện thoại nói rồi. Ta bảo ta sẽ quản." Vợ ở nước ngoài bận rộn không quản được, chỉ có thể để hắn tự lo.
"Bọn nó ở lại không phải vì chuyện của ta đấy chứ?"
Trương Hoa Diệu nhìn kỹ sắc mặt của mẹ, dùng ánh mắt bác sĩ để phán đoán: Dạo gần đây có chút khởi sắc, xem ra thuốc dùng đúng rồi.
Tạ đồng học thật đúng là bảo bối trong y học.
Chính vì vậy, hắn không thể gấp. Cứ để nhóm người phía trước kia giúp hắn dò đường. Học sinh có bản lĩnh suy nghĩ độc lập cao, sẽ có toàn bộ kế hoạch của riêng mình. Tính toán của hắn rất đơn giản, muốn xem ai đi trước thăm dò, tốt nhất là người đi trước nổ tung cho hắn, nổ ra tin tức.
Chờ sau đó có tin Tạ đồng học nói đạo sư là ai, thì không cần tính toán nữa, tức là chứng tỏ hắn đã đoán trúng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận