Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3173: [3173 ] lẫn nhau nhớ được (length: 4157)

Sư huynh Tào biết nàng là tiểu biểu di, biết tiểu biểu di của nàng tên gì, thân phận như thế nào.
Việc Tạ Uyển Oánh không hề hay biết về chuyện đã xảy ra kia khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Rốt cuộc là khi nào sư huynh Tào đã gặp tiểu biểu di của nàng?
Những người khác ở đây đều ôm chung sự nghi ngờ, liên tục đưa ra những dấu chấm hỏi.
"Sư huynh Tào, có phải huynh đã từng đến nhà Oánh Oánh gặp qua bạn bè thân thích của nàng không?" Hà Hương Du theo lẽ thường suy đoán, có thể là sư huynh Tào đã một mình đến quê của sư muội để thăm hỏi.
Tạ Uyển Oánh vội vàng đưa ánh mắt hỏi thăm sư huynh: Là Nhị sư tỷ nói như vậy sao?
Tào Dũng không khỏi bật cười, không ngừng lắc đầu, đối nàng thề thốt nói: "Nếu ta mà đi gặp người nhà của ngươi thì chắc chắn sẽ phải tôn trọng ngươi, để ngươi cùng đi với ta chứ."
Hai người kia nghe được, đây chẳng phải là hắn đang gián tiếp tỏ tình trước mặt mọi người sao.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc đó sư huynh Tào đi Tùng Viên, sau này theo nàng biết rõ dường như là vì bị lãnh đạo phái đi bệnh viện ở quê cô để làm hướng dẫn kỹ thuật. Tào Dũng không phủ nhận, sự thật đúng là như vậy, hắn bị điều đi.
Viện trưởng Ngô mang ý định "Trừng phạt răn dạy" mà đưa hắn đến Tùng Viên, muốn dạy dỗ hắn một chút.
Bởi vì ban đầu hắn cùng người trong bệnh viện tranh cãi về việc có nên hay không áp dụng các phương pháp điều trị cấp tiến đối với bệnh nhân.
Việc đưa hắn đến bệnh viện nhỏ ở địa phương hẻo lánh là để hắn nếm trải sự khó khăn của bác sĩ khi không có thuốc, để hắn đừng mù quáng tự cao, đừng tưởng rằng mình đã làm ở bệnh viện hàng đầu thủ đô nhiều năm mà có thể chữa được bách bệnh.
Nói thẳng ra thì, những phương pháp điều trị quá khích mà Tào Dũng đề ra đã đi ngược lại với ý kiến của tất cả mọi người, và hắn cần được thực tế tàn khốc giáo dục.
Đó là dự định của viện trưởng Ngô, kết quả lại là công cốc.
Tào Dũng thắng, nhiều năm sau Tào Dũng bị lật ngược thế cờ.
Viện trưởng Ngô hối hận đến xanh ruột.
Vậy thì nói xem, làm sao mà hắn có thể không thích nàng, người đã giúp đỡ hắn nhiều lần chứ?
Mọi việc liên quan đến nàng hắn chưa từng quên, nhiều năm qua đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để lôi từ trong trí nhớ ra bất cứ lúc nào.
"Sư huynh Tào, huynh thấy bệnh viện ở quê Oánh Oánh thế nào?" Hà Hương Du giúp tiểu sư muội hỏi thử.
Nhân cơ hội này để có thể nghe Tào sư huynh đánh giá về cơ sở khám chữa bệnh ở quê mình, Tạ Uyển Oánh dựng cả hai tai lên để nghe ngóng.
Thấy nàng muốn nghe, Tào Dũng nói: "Là kém."
Lý do không cần nói nhiều, bất kể chuyện gì xảy ra ở bệnh viện kia, chỉ riêng việc bệnh viện kia có thể đưa một người không hề quen biết ai mà dám nói dối hắn lên làm lãnh đạo nhỏ thôi, hắn đã biết rõ nội bộ quản lý của bệnh viện kia ra sao rồi.
Kém?
Ba người còn lại đều kinh ngạc trước câu trả lời của hắn.
Ai cũng biết Tào Dũng tuy nói chuyện thẳng thắn, nhưng không hề nói xấu đồng nghiệp như vậy.
Sư huynh Tào cũng giữ sĩ diện cho đồng nghiệp, đó là ranh giới cuối cùng. Tạ Uyển Oánh và những người khác đều hiểu rõ, cho nên câu "Kém" này của sư huynh Tào thật sự làm người ta giật mình.
"Kém ở chỗ nào?" Thấy câu trả lời của hắn vượt quá phong cách thường ngày, Đào Trí Kiệt đột ngột lên tiếng, muốn hắn giải thích một chút về tình huống quái lạ này.
Qua lời của sư huynh, Tạ Uyển Oánh nhớ lại chuyện mấy năm trước.
Lần thứ hai cô chạm mặt Tào sư huynh thì trùng hợp thấy sư huynh rời khỏi bệnh viện ở quê của cô.
Rất nhiều người đã tặng hoa cho Tào sư huynh. Tào sư huynh nói cười với mọi người, cứ như không liên quan gì đến chuyện "Ấn tượng xấu". Nếu thật sự có cảm giác không tốt về bệnh viện ở quê cô thì lúc rời đi sư huynh sẽ không tươi cười như vậy.
"Có phải em thấy đêm đó lúc anh đi không?" Tào Dũng muốn nắm lấy tay nàng, hồi hộp, muốn hỏi cho rõ ràng.
Điều này chứng tỏ thì ra lúc đó không chỉ mình hắn nhớ nàng mà nàng cũng nhớ đến người này là hắn.
Câu hỏi của sư huynh có chút khiêm tốn quá rồi. Tạ Uyển Oánh cảm thấy vậy.
Với vẻ ngoài nổi bật, tài hoa xuất chúng như sư huynh Tào, lại còn là công tử con nhà giàu ở thủ đô, một khi đến Tùng Viên, cái địa phương nhỏ bé này, đi đến đâu đều giống như hạc giữa bầy gà.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận