Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2880: [2880 ] chọn lựa chi gian (length: 3969)

"Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, ta không phải là con giun trong bụng của bác sĩ Tào." Phó Hân Hằng lẩm bẩm xong câu này rồi quyết định ngồi xuống, hắn không phải chuyên gia khoa ngoại thần kinh cũng không phải bác sĩ tâm lý học, chỉ có thể xác định là bạn học cũ hôm nay có những lời nói và hành vi không thể suy luận được.
Thường Gia Vĩ hôm nay quyết cãi cho bằng được: "Ngươi không có cách nào để nói ra lý do nguyên cớ cho hắn, ngược lại còn quay sang phê bình là ta sai à?"
Tay cầm mấy tập tài liệu trên bàn làm việc vẫy vẫy một chút, phát hiện bạn học cũ không để ý tới, Phó Hân Hằng cau mày lại càng chặt, có khi đối phương không có chỗ phát tiết đành phải ở đây cãi nhau với hắn.
Thường Gia Vĩ đương nhiên không phải muốn cãi nhau với bạn học cũ, mà là, bạn học cũ từng câu từng chữ đều đang gỡ tội cho Tào Dũng, khiến hắn tức điên.
Tình nghĩa bạn bè của chúng ta sâu đậm như vậy, ngươi lại đi nói đỡ cho kẻ thù của ta, ngươi là cái thá gì.
Đối với chuyện này, Phó Hân Hằng lại tính để cho đối phương bình tĩnh lại, nói: "Ngươi muốn như thế nào?" Giọng lạnh như băng nhắc nhở bạn học cũ đừng làm chuyện điên rồ.
Theo lý thuyết trước khi hai người chính thức công khai quan hệ, cả hai đều có tự do lựa chọn đối tượng khác. Hơn nữa, Tào Dũng không thể là kẻ ngốc mà tự hủy hoại hình tượng. Tiền đồ của Tào Dũng rực rỡ, một đường hướng tới tương lai làm lãnh đạo lớn.
Thường Gia Vĩ khó khăn bình ổn lại hơi thở của mình. Hỏi hắn phải làm sao, đầu óc hắn thật sự đang mông lung.
Buổi sáng sau khi thấy tin tức trên báo, vội vã chạy đến bệnh viện, thật ra trong lòng hắn mong không có chuyện gì xảy ra tiếp theo hơn ai hết. Nhưng cố tình, chuyện không nên xảy ra nhất lại diễn ra ngay trước mắt, ngươi bảo hắn làm sao có thể cố tình giả bộ như không thấy, không có chuyện gì xảy ra được.
Thường Gia Vĩ nâng tay phải lên đặt lên khoang tim.
"Alo? Cậu có cần tôi rót cho ly nước không?" Bị động tác của hắn cùng với vẻ mặt tái mét dọa sợ, Phó Hân Hằng là bác sĩ khoa tim liền đề nghị.
"Không cần." Thường Gia Vĩ trực tiếp cự tuyệt, hắn là đau lòng thêm bực bội, giận dỗi trong lòng, không phải uống một ly nước là có thể giải quyết được.
"Vấn đề vừa rồi ngươi hỏi ta thì ta cần hỏi lại ngươi trước." Phó Hân Hằng nói, "Nếu như bệnh nhân này chỉ có mình ngươi mới cứu được, ngươi có thể giới thiệu bệnh nhân cho bác sĩ khác khám không?"
"Sao lại không thể? Toàn thế giới không phải chỉ có mình tôi là bác sĩ." Thường Gia Vĩ không chút suy nghĩ.
"Cậu nghĩ kỹ rồi hãy trả lời." Phó Hân Hằng nhắc nhở hắn một chút, "Cậu nghĩ như vậy thì sau này có thể đạt đến cảnh giới kỹ thuật không ai sánh bằng được sao?"
Khi cảnh giới cao nhất của một bác sĩ ngoại khoa chính là đạt đến đỉnh cao về kỹ thuật, những ca phẫu thuật người khác không làm được thì mình có thể làm được, mình có thể chữa khỏi.
"Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Thường Gia Vĩ không bị hắn dẫn dắt theo, nhấn mạnh ý mình, "Tào Dũng không thể không cân nhắc đến cảm xúc của người khác. Bất kỳ chuyện gì cũng cần phải có lấy có bỏ."
Phó Hân Hằng trong lòng bị kích thích, không chút khách khí nói: "Ngươi là bác sĩ. Ta cảnh cáo ngươi trước, sự thật là, cảm xúc của một người tuyệt đối không quan trọng bằng tính mạng của một người khác."
Ực. Dựa tường đi Chu Tuấn Bằng không dám thở mạnh.
Không khí trước mắt chẳng khác gì một thùng thuốc súng vừa bị châm ngòi.
"Tôi điên rồi thì sau này mới có thể giúp cậu kéo nàng đến chỗ cậu làm việc." Thường Gia Vĩ như nổi cơn thịnh nộ gào xong câu này, rồi đóng sầm cửa phòng làm việc của bạn học cũ một cái rầm, xông ra ngoài như cơn lốc.
Chỉ thiếu điều xông ra trước mặt mọi người mà mắng: Hắn kết giao cái thứ bạn bè gì thế này, không có tim không có phổi, vô tình vô nghĩa, còn lạnh lùng hơn cả người máy.
Phó Hân Hằng cầm ly trà lên thấy bên trong không có nước, mặt không chút cảm xúc, hắn tuyệt không hối hận với những lời vừa nói.
Điểm này Chu Tuấn Bằng nhìn ra: Ai da, chuyện này mà nói ra thì tám phần là rất nhiều người sẽ không đội trời chung mất.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận