Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1480: Phân tích nguyên nhân



Chương 1480: Phân tích nguyên nhân




Chương 1480: Phân tích nguyên nhân
“Có nói cũng có thể gọi là sinh non.” Tào Dũng muốn uốn nắn anh nên dùng từ chuyên nghiệp chút.
“Phải, là sinh non. Tôi không nghe bác sĩ sản khoa của cô ấy đề cập đến. Hơn nữa, cái tôi mơ tới chính là lưu thai, nhưng sinh non thì không có sao.”
“Cảnh trong mơ của cậu được chia rõ ràng thành sinh non và lưu thai à?” Phó Hân Hằng không khách sáo với anh: “Cậu mà thấy được phân rõ ràng, thì vừa nãy sẽ không nói bậy là lưu thai chết.”
“Được chia đôi.” Chu Hội Thương sống chết cãi lại anh ấy, trong lúc đó ánh mắt chính nhìn vào ai, ngập ngừng.
Hai người kia nhìn lại, nhìn thấy Tạ Uyển Doanh đứng cách đó không xa.
Mọi người nhìn sang, Tạ Uyển Doanh đành phải đi ra, nói rõ băn khoăn của mình: “Em cảm thấy có khả năng cổ tử cung của đàn chị Lý hơi lỏng, không loại trừ màng thai sẽ rách sớm.
Sợ rồi. Chu Hội Thương bị lời cô nói hù đến sợ, đặt mông ngồi trở lại trên ghế dài.
“Cậu xem xem còn không phải cậu trốn à?” Mắt trông thấy phản ứng này của anh, Phó Hân Hằng suýt chút nữa thì cạn giọng.
“Chuyện này…” Chu Hội Thương giữ chặt áo mình hít thở không khí, hỏi Tạ Uyển Doanh: “Làm sao em biết?”
“Lúc trước không phải đàn chị Lý từng lưu thai sao? Em nghe chị cả nói lúc ấy đàn chị Lý bận rộn công việc quá nên không chú ý bản thân, em đoán là do vật nặng. Cơ thể chị ấy gầy, cơ bắp không đủ sức. Tổn thương không phải bẩm sinh cũng không do mắc phải, chỉ đơn thuần sợi cơ bắp không đủ để chị ấy chèo chống nên sau khi mang thai tử cung mới mở rộng. Lần này nhiều là vì chị ấy ăn nên mập. Em cảm giác sắp tới chị ấy sẽ nhịn không được. Trọng lượng thai nhi trong bụng chị ấy có lẽ khá nặng.”
Tai nghe cô nói có một phần đúng lý, Chu Hội Thương vội vàng đứng dậy: “Tôi đưa cô ấy quay về bệnh viện siêu âm b.”
“Cuối cùng cậu cũng biết cậu cảm thấy đúng rồi phải không?”
Người máy này có bớt đi hay không, Chu Hội Thương giơ chân: “Đây là tôi cảm giác được vấn đề à? Cảm giác của tôi là nghĩ ngợi lung tung, không có căn cứ. Cho nên cậu hỏi tôi, tôi làm sao trả lời được nguyên nhân.”
“Cậu không phải bác sĩ chắc? Cậu không giống cô ấy suy nghĩ theo góc độ y học mà cảm giác chuyện gì xảy ra à?”
Giáo sư Phó đã muốn mắng người thì sẽ rất khủng bố. Tạ Uyển Doanh cảm thấy nếu mình là đàn anh Chu, lúc này sẽ run rẩy trong lòng.
Chu Hội Thương hậm hực, người máy này lúc nào cũng nói chuyện làm việc mà không nghĩ tới thể diện và tâm trạng của người ta.
Trong lòng Phó Hân hằng không nghĩ tới cái gì thể diện với tâm trạng cả, chỉ cảm thấy chồng bệnh nhân của bác sĩ này nên mắng.
Tâm trạng của đàn anh và giáo sư đều không ra hồn. Tạ Uyển Doanh đi đến bên cạnh.
“Em ăn cơm chưa?” Tào Dũng thấy bóng lưng cô đi đi lại lại, nhớ tới hỏi han.
“Em ăn rồi ạ.” Tạ Uyển Doanh quay đầu lại, đáp.
“Anh đi với em một đoạn.”
Đàn anh Tào muốn tán chuyện cho vơi nỗi buồn. Tạ Uyển Doanh không nói nhiều, đi cùng đàn anh.
Tào Dũng đi kề vai sát cánh bên cô, trông thấy khăn tay cô cầm trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên: “Giặt sạch rồi.”
“Vâng. Em lại mua một cái nha.” Tạ Uyển Doanh suy nghĩ kỹ càng rồi nói.
Tào Dũng không phản đối việc này, cô muốn mua cho anh một món quà, trong lòng anh cảm thấy hưng phấn không kịp.
“Đàn anh, anh không cần quá lo việc của đàn anh Chu. Đàn anh Chu có thể hiểu rõ.” Tạ Uyển Doanh nghĩ an ủi đàn anh vài câu.
“Cậu ta là người lớn, không cần anh quá quan tâm.” Tào Dũng giải thích, vẫn khá tin tưởng người bạn này của mình.
Tình bạn giữa các đàn anh rất chân thành và thắm thiết. Tạ Uyển Doanh nhớ đến Ngô Lệ Tuyền của mình. Vì vậy trong lúc đó cô nghĩ tới: Ài, hôm nay Lệ Tuyền nói sẽ đến bệnh viện bọn họ làm việc.
Ngô Lệ Tuyền đứng ở cửa ra vào khoa tim mạch, nắm điện thoại di động trong tay tựa hồ đang ngẩn người.





Bạn cần đăng nhập để bình luận