Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3253: [3253 ] giúp nàng hỏi hỏi (length: 3935)

Vừa đáp lời nàng xong, điều duy nhất nàng không ngờ tới là thầy Đàm lại bỗng nảy sinh hứng thú lớn đối với quan hệ gia đình của nàng.
"Người thân? Không nhận cô? Được thôi, đợi lát ta gọi điện thoại hỏi xem người nhà cô chuyện gì xảy ra." Đàm Khắc Lâm quyết đoán nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Là người thân, không nhận cô? Hay là không dám nhận cô?" Thầy Thi Húc vẻ mặt kinh ngạc tỏ ra càng thêm khoa trương.
Theo lẽ thường, người thân mình có một người đi học giỏi như vậy, ai mà chẳng muốn mau chóng nhận người ta.
Thật khó nói, cái tên Đinh Từ Hoành này có phải là em họ hay người nhà gì của nàng không. Mà thứ hai nữa, em họ nàng đang vướng vòng lao lý, đoán chừng nhà họ Đinh sớm đã hận chết nàng với Tào sư huynh.
Năm người lên xe taxi, trước tìm chỗ ăn cơm, vừa đi vừa nói chuyện trên đường.
Cũng giống như đã hẹn trước, Đàm Khắc Lâm cầm điện thoại gọi điện âm thầm tìm người hỏi thăm tình hình.
"Trong nhà của chủ nhiệm Đinh Từ Hoành có anh em gì không? Chúng ta chưa nghe chính miệng hắn nói qua. Hắn chưa bao giờ kể chuyện nhà mình."
Có một số người bên ngoài tuyệt đối không tiết lộ mạng lưới quan hệ của gia đình, sợ rước họa vào thân. Những người như vậy, hoặc là giống như nhà họ Tào là thuộc loại khiêm tốn hành sự, hoặc là có chuyện khác cần che giấu.
"Tôi cũng không tiếp xúc nhiều với hắn, chỉ biết hắn là ai thôi." Đàm Khắc Lâm lại hỏi: "Hắn làm việc ở bệnh viện thường ngày thì sao?"
"Chủ nhiệm Đinh, có thể lên làm chủ nhiệm, ít nhiều trên kỹ thuật cũng có chút tay nghề, chỉ là khẳng định không lợi hại bằng đại chuyên gia từ thủ đô như cậu Đàm Khắc Lâm thôi." Người đối diện vừa nói vừa cười trả lời hắn vừa trêu chọc hắn.
"Tôi không chỉ nói kỹ thuật, tôi nói là y đức ấy. Hắn có nhận phong bì của người bệnh không?"
"Cái này thì làm sao tôi biết được có hay không. Nếu có, hắn cũng không thể nói với tôi. Mà có thì lỡ bị người ta báo thì sao."
Chuyện phong bì muốn biết, phải tìm đối thủ không đội trời chung của người này mới đáng tin nhất.
Tiếp theo các chuyện khác hẳn là cũng không hỏi ra được nguyên do. Đàm Khắc Lâm chỉ đành phải cúp điện thoại trước.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Học Lâm từ quán rượu đi ra nhập bọn cùng họ, hầu như chỉ cần liếc qua vẻ mặt của cả đoàn người, hắn đã đoán được là có chuyện xảy ra, ánh mắt đảo một vòng tới chỗ Phan đồng học thăm hỏi: Có phải bác sĩ Tạ có chuyện gì không?
Có thể làm cho hai đại lão khoa ngoại tổng hợp cùng khoa ngoại thần kinh cùng một lúc lộ vẻ tâm sự nặng nề, ngoại trừ chuyện của bác sĩ Tạ ra thì không còn gì khác.
Phan Thế Hoa không trả lời hắn, đang cúi đầu trầm tư có nên gọi điện thoại về trường cho thầy cô phụ đạo báo cáo một tiếng hay không.
Buổi trưa khi mọi người ăn cơm, có một cuộc điện thoại gọi tới cho nàng.
"Tạ Uyển Oánh, ta là Lý Ngải đây, cô còn nhớ ta không?" Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng một cô gái trẻ trung vui vẻ nói.
Từ giọng nói này Tạ Uyển Oánh nhớ lại hồi trung học, các cán bộ lớp ai cũng có nét đặc sắc riêng. Ai có thể ngờ tới ủy viên thể dục năm đó đi học y lại không lên sân vận động, còn ủy viên học tập không giống với mọi người tưởng tượng chỉ biết cắm đầu vào học mà lại càng giống một người có tài ăn nói, giao tiếp rộng, sau này lại thi vào đại học ngoại ngữ ngoại thương ra làm ngoại thương.
Cùng là dân làm ăn, Lý Ngải cùng bạn nối khố Ngô Lệ Tuyền của cô có điểm tương tự lại có chỗ khác biệt. Điểm tương đồng lớn nhất chắc chắn là giỏi trò chuyện, điểm khác biệt lớn nhất là nguyên tắc làm việc khác nhau. Giống như bạn thân cô, đối với những người mình không thích, nói gì cũng không thèm nịnh nọt đến gần, thà không làm mối làm ăn đó còn hơn.
Lý Ngải rõ ràng không phải loại người đó, cho nên mới có cuộc gọi tốc hành cho cô như vậy, dù biết bạn trai mình Tằng Vạn Ninh buổi sáng đã có chuyện không vui với cô.
"Ngày mốt ta tổ chức hôn lễ trong một nhà hàng. Ta tin là cô sẽ đến tham gia, Tạ Uyển Oánh."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận