Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1285: Con cháu trong nhà bác sĩ cũng có nỗi khổ



Chương 1285: Con cháu trong nhà bác sĩ cũng có nỗi khổ




Chương 1285: Con cháu trong nhà bác sĩ cũng có nỗi khổ
Tuyên Ngũ là một trong ba bệnh viện thuộc top ba, cấp cứu ca đêm cũng vô cùng bận rộn. Không thấy bác sĩ cấp cứu nào cả, y tá ở bàn phân bệnh tùy tiện gọi bác sĩ phẫu thuật đến khám cho bệnh nhân.
Đột quỵ, nội khoa hay ngoại khoa đều có thế điều trị được.
Thấy một nam thanh niên mặc áo blouse trắng đeo kính đi tới, tấm biển bác sĩ trước ngực viết hai chữ Tiêu Dương, là bác sĩ phẫu thuật của Tuyên Ngũ.
Trong khi Tạ Uyển Doanh vẫn không xác định đối phương có nhớ mình hay không, trong nháy mắt Tiêu Dương nhìn thấy cô liền nhận ra trước rồi nói: "Bác sĩ Tạ có đúng không?”
Tân Nghiên Quân quay đầu lại nhìn sinh viên, lớp trưởng Nhạc Văn Đồng nhìn bạn học: Cậu/Em nhận ra anh ấy?
Tạ Uyển Doanh gật đầu: gặp mặt đối phương trong buổi nói chuyện trao đổi học thuật của khoa phẫu thuật gan mật.
"Cô ấy là ai vậy?" Y tá của Tuyên Ngũ kéo Tiêu Dương lại hỏi: "Là bạn gái của cậu ấy sao?”
Bạn gái nào? Tại hiện trường, mấy người nghe thấy không hiểu chuyện gì.
"Cậu ấy không phải là cháu trai của viện trưởng chúng ta sao?" Y tá ghé vào lỗ tai Tiêu Dương nói, chỉ về phía Nhạc Văn Đồng.
Sắc mặt Nhạc Văn Đồng càng thêm trầm mặc, hiển nhiên mất hứng vì bị người nhắc tới thân phận này của cậu.
Cháu trai của viện trưởng, nghe thì có vẻ rất cao, trên thực tế người nhắc tới bình thường là trào phúng mỉa mai chiếm đa số. Dù sao thì cậu nghe xong đều thấy rất chói tai. Giống như Triệu Điềm Vỹ, cậu thống hận nhất là bị người khác cố ý nhắc tới chuyện này, bởi vì người ta nói bóng gió có thể là cậu đi cửa sau.
Cậu có một người bác làm viện trưởng ở bệnh viện này, là bác cả của cậu tên là Lý Tuế Minh, lớn hơn mẹ cậu mười mấy tuổi, năm nay năm mươi mấy tuổi. Lý Tuế Minh có con trai, con gái và cháu trai, con trai cũng đang làm bác sĩ. Không biết vì sao những người này lại thích nắm lấy Nhạc Văn Đồng cậu không buông, không nói đến con trai và con gái của bác cả cậu có thể đi cửa sau hay không mà chỉ nói cậu. Có lẽ vì anh họ và chị họ của cậu không tham gia vào phẫu thuật lâm sàng y tế.
Phẫu thuật trong giới y tế nổi tiếng hơn bác sĩ nội khoa và các loại bác sĩ khác, tên tuổi cao hơn một chút. Lý Tuế Minh trước khi được thăng chức vào vị trí lãnh đạo đã có nhiều năm làm công tác phẫu thuật, từng có ý đồ muốn bồi dưỡng con trai mình làm bác sĩ phẫu thuật nhưng không thành công.
Muốn làm một bác sĩ phẫu thuật không dễ dàng, ít nhất năng lực động thủ không thể đặt tiêu chuẩn quá cao so với khả năng. Tay nghề của người anh họ lớn nhất không giỏi lắm, cho nên người bên ngoài không hiểu sao lại đặt người thừa kế của bác cả cậu ở là người học ở Quốc Hiệp cậu.
Vấn đề là, các bệnh viện top ba trong nước về cơ bản là công lập. Bệnh viện không phải là doanh nghiệp gia đình, không có chuyện người thừa kế gia sẽ thừa kế vị trí viện trưởng. Cậu có lợi hại đến đâu cũng không có khả năng sẽ kế thừa vị trí viện trưởng của bác cả cậu. Cho nên nói, những người này nhắc tới chuyện này rõ ràng là thích nói lời ong tiếng ve về chuyện của người khác, miệng quá nhàn rỗi.
Nghe y tá nói vậy, Tiêu Dương nâng kính lên, trong ánh mắt mang theo vài phần thâm ý nhìn Nhạc Văn Đồng: À, thì ra người này là cháu ngoại của viện trưởng.
Người thân của một bác sĩ nổi tiếng không nhất thiết là sẽ có hoàn cảnh tốt hơn so với con gái của tài xế xe tải như cô. Tạ Uyển Doanh xem như cảm nhận được nỗi khổ trong lòng lớp trưởng và bạn học Triệu. Giống như cô bị người ta nghi ngờ gen di truyền không tốt, giống như lớp trưởng và bạn học Triệu bị người ta gọi là biến dị di truyền có thể đi cửa sau.
Vô luận sinh viên y khoa xuất thân là gì đều phải dựa vào chính mình để thay đổi suy nghĩ của người khác.
"Bệnh nhân nào?" Tiêu Dương đi tới hỏi người tới.
Người nhà bệnh nhân đến bằng taxi đưa hồ sơ bệnh án trước đây của bệnh nhân cho bác sĩ xem xét, tự giới thiệu: "Bố tôi đã ở bệnh viện này mấy lần, rất quen thuộc với các bác sĩ và y tá khoa nội thần kinh của các cậu.”
"Được, tôi bảo người gọi điện thoại thông báo cho bọn họ xem có giường nào cho các người vào ở hay không. Nếu không có thì xem có thể tạm thời kê thêm giường cho các người hay không.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận