Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 191 - Tiểu học muội "lạ thường"



Chương 191 - Tiểu học muội "lạ thường"




Cô vừa định tự đánh mình một cái, kết quả ngón tay của anh đã bao phủ trên ngón tay của cô. Ngón tay phía dưới ngón tay anh khá nhỏ nhắn, chỉ có thể làm theo động tác giống anh.
Anh lại gần một bước rồi một bước nữa.
Tào Dũng ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu trên tóc cô, cố gắng chăm chú hết sức dạy cô thắt nút bên trên.
"Kiểu thắt này phải từ từ luyện…" Anh nói như vậy, ánh mắt lại thấy được bản thân trong mắt cô đang thắt ba cái nút riêng biệt, liền buông tay cô ra, gãi gãi trán ngẫm xem nên dạy tiếp thế nào mới đúng.
Quay đầu lại, anh muốn tìm đàn em cứu giúp thì phát hiện Hoàng Chí Lỗi đã chạy ra ngoài.
Hoàng Chí Lỗi không ngốc, nhìn qua đã sớm biết chuyện gì đang xảy ra trong đó, làm sao có thể ở lại làm bóng đèn.
"Nếu không, em làm cho anh xem một chút. Anh xem em làm có đúng không?" Quay người lại, Tào Dũng thay đổi chiến lược nói.
Đàn anh gọi cô tới để kiểm tra cô học cách thắt hiệu quả. Tạ Uyển Doanh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên tình huống đàn anh thắt, hai cánh tay dựa theo hình ảnh trong đầu làm lại, bắt chước cũng khá giống. Lực truyền đến từ vai, rồi đến cánh tay, lại đến khủy tay cuối cùng tới ngón tay rồi trở về cổ tay.
Tào Dũng đứng bên cạnh cô, kinh ngạc nhìn cô nghiêng đầu từ từ nhắm mắt thắt, lại cúi đầu xem xét nút thắt cô làm không sai, hơn nữa một đường cũng không có vấn đề.
Đứng ngoài cửa ra vào, Hoàng Chí Lỗi thò đầu qua khe cửa ngó xem bên trong tiểu học muội học ra sao rồi, kết quả thấy tiểu học muội nhắm mắt lại thắt: Thần sao?!
Liên tục một đường thắt nhiều nút, thẳng tay có người đột nhiên cầm cổ tay cô. Tạ Uyển Doanh mới mở to mắt.
Cặp mắt của hai đàn anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt cô.
Tạ Uyển Doanh mới đầu không hiểu xảy ra chuyện gì, sau này tưởng tượng ra một sự việc lớn hơn.
Hai đàn anh khoa phẫu thuật thần kinh, rõ ràng người nhắm mắt lại sẽ bởi vì mất đi khả năng nhìn được những thứ xung quanh, sau đó mất đi phương hướng thậm chí cảm xúc còn trở nên hoảng loạn.
Cô không có như vậy, chưa từng được người mù chuyên môn huấn luyện, kết quả biểu hiện dường như không khó khăn chút nào.
"Cái này em…" Hoàng Chí Lỗi quơ quơ tay trước mắt cô, sợ cô thật sự mù không nhìn thấy.
Ai bảo biểu hiện vừa rồi của cô quá khác lạ, khiến bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh bọn họ xem xong liền cảm thấy quá khủng bố.
Tạ Uyển Doanh ổn định lại tinh thần, nói với đàn anh Hoàng: "Em không sao mà."
Bên kia, ánh mắt đàn anh Tào nhìn cô mới khủng bố, giống như muốn quét ra-đa đầu của cô.
Tạ Uyển Doanh thề sau này không dám bày ra trò này trước mặt đám đàn anh bọn họ. Nếu là người bình thường nhìn thấy hành động của cô chỉ cảm thấy kỳ diệu, nhưng trong mắt của bác sĩ xem ra khác hẳn người thường là muốn phát bệnh dựng lông rồi.
"Đi, đi ra ngoài một chút." Tào Dũng nói, càng nghĩ liệu có phải không khí trong phòng ngột ngạt quá không khiến tiểu học muội có biểu hiện khác thường.
Cô theo hai đàn anh rời khỏi văn phòng, đi tới phòng bệnh.
Tiến vào trong một gian phòng bệnh, cô thấy có người đang cắt chỉ.
Một bác sĩ của bệnh viện đứng bên cạnh chăm chú nhìn vào, người cắt chỉ hẳn là một thực tập sinh. Tạ Uyển Doanh đoán chừng không phải kỳ thi cuối khoá gì. Dù sao nhìn nam sinh cắt chỉ kia vừa nghe thấy tiếng bước chân vội ngoảnh lại, chứng kiến ba người bọn họ lập tức toát mồ hôi hột.
Bác sĩ Tào tới xem cậu ta cắt chỉ, đây là cái gì vậy? Trong đầu nam sinh xuất hiện cảnh báo.
Hai đàn anh tránh ra để cô tới xem. Tạ Uyển Doanh tiến về phía trước nhìn.
Khoé mắt nam sinh liếc mắt với cô một cái: Cậu tới xem cái gì?
Tạ Uyển Doanh nhìn đi chỗ khác: Xem cậu để học hỏi.
Nói thật là cô cũng muốn đi, biết rõ làm thế này sẽ tạo áp lực rất lớn cho nam sinh. Vấn đề là đàn anh không cho cô đi…



Bạn cần đăng nhập để bình luận