Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 59 - Tam Kiếm Khách (5)



Chương 59 - Tam Kiếm Khách (5)




“Cảm ơn anh!” Vội vàng nói lời cảm ơn, Tạ Uyển Doanh nhận lấy ghế, vội vàng nói cảm ơn,
Hai người kia nhìn một màn này, ghé sát tai nhau: “Tối nay cậu ấy thật sự rất kỳ quái, cậu có cảm thấy thế không?”
“Cậu ấy tuyệt đối chưa từng mang ghế cho phụ nữ.”
“Cậu ấy bị sốt rồi sao?”
“Nếu là sốt, rất có khả năng là vùng não nào đó sốt cao không hạ. Bản thân cậu ấy chính là bác sĩ phẫu thuật não, hẳn là nên biết chính mình bị bệnh ở đâu rõ hơn chúng ta.”
Tào Dũng ngồi xuống, đối với hai người anh em giống như hai bà tám thì liếc mắt tỏ vẻ không vui.
Hai người còn lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lấy nước sôi tráng bát, bảo phục vụ trong tiệm nhanh chóng xào mấy món ăn để họ lấp đầy bụng rồi nói sau, một bên hỏi phục vụ: “Có đồ uống gì không?”
Lúc hai người hỏi, phục vụ còn chưa trả lời, có người bỗng nhiên xen vào.
"Em muốn uống gì?"
Ba người còn lại cả kinh, chỉ thấy người mở miệng là Tào soái ca.
Sửng sốt trong chốc lát, Tạ Uyển Doanh mới ý thức được người ta hỏi cô, lại trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Cô ấy đến để chào hỏi giảng viên, không phải để ăn uống.
“Không biết uống cái gì sao?” Tào Dũng nhìn ra sự mờ mịt trên mặt cô, quay đầu lại nói với phục vụ:
“Nói một chút xem, chỗ này của anh có đồ uống nào ngon.”
Người phục vụ đứng bên cạnh họ để giới thiệu: “Có Fanta, có pepsi, có cola, có trà Vương Lão Cát, cũng có sữa Wangwang.”
Bên này Tạ Uyển Doanh tiếp tục tự hỏi vừa rồi mình có nghe nhầm câu hỏi hay không.
Chu Hội Thương đối diện thấy cô không nhúc nhích, cười ra tiếng: “Tào học trưởng hỏi em muốn uống gì, em thành thật trả lời cậu ấy đi thôi. Cậu ấy chưa từng mời học muội uống nước, em nhanh chóng hung hăng thịt cậu ấy một khoản đi.”
"Cái này, chỉ sợ không tốt lắm." Tạ Uyển Doanh thành thật nói, chuyện để học trưởng cùng giảng viên trả tiền, cô thật sự không làm được.
Ba người đàn ông còn lại trên bàn nghe cô nói vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau khi nghĩ rõ ba người đồng thanh cười.
Tạ Uyển Doanh thấy ba người này cười rộ lên lại càng đẹp trai bắt mắt, ba giáo thảo của trường, ba cây dao với kỹ thuật chuyên nghiệp mỗi người một phong cách đang ngồi trước mắt cô, nữ nhân nào nhìn mà chẳng động tâm, bất tri bất giác mỉm cười theo.
Nhìn cô nở nụ cười, ba người đều ngẩn người.
Tào Dũng nhớ lại đêm đó cấp cứu thật sự là nhìn người không rõ lắm, đêm nay ánh đèn tương đối sáng, chiếu vào khuôn mặt trứng ngỗng của cô càng giống tiểu tiên nữ hạ phàm.
Ngũ quan trong trẻo lạnh lùng, khí chất độc lập, quần áo đơn giản khiêm tốn, chải hai bím tóc dài, trên vai đeo một túi màu xanh. Không có một chút giống thời trang và xu hướng mà những người trẻ tuổi hiện nay đang theo đuổi, nhưng lại giống như một cô gái ngây thơ tinh khiết trong phim, cười như một đóa hoa quỳnh, cực kỳ xinh đẹp.
“Cậu ấy lại nhìn đến ngây người.” Chu Hội Thương che tay ở bên miệng nói thầm vào lỗ tai Nhậm Sùng Đạt.
Nhậm Sùng Đạt hắng giọng, nói: “Ăn cơm ăn cơm.”
Đồ ăn lên bàn, Tạ Uyển Doanh không muốn quấy rầy thầy giáo ăn cơm, hỏi Nhậm chủ nhiệm: “Dạ, thầy tìm em nói chuyện là…”
“Không có gì.” Nhậm Sùng Đạt nhớ tới cái cớ của mình lúc trước, thật sự không tìm được lý do, nói:
“Tôi cũng quên tìm em làm gì rồi. Chờ tôi nhớ lại.”
Nghe nói như vậy, Tạ Uyển Doanh chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Chỉ thấy thân ảnh của cô như mây bay, biến mất ở cửa nhà hàng. Bên ngoài có lẽ là có người qua đường nhìn thấy bóng dáng của cô, huýt sáo trêu.
Nhậm Sùng Đạt và Chu Hội Thương tập trung ánh mắt vào trên mặt Tào Dũng.
Tào Dũng cầm đũa gắp thức ăn, phảng phất như không nhận ra tầm mắt nghi vấn của hai người bọn họ.
“Bọn họ nói là cậu giới thiệu hồ sơ của cô ấy, là bởi vì cậu đã sớm quen biết cô ấy rồi sao?” Nhậm Sùng Đạt hỏi hắn.
“Cậu ấy và cô ấy đã sớm quen biết rồi sao?” Chu Hội Thương giật mình hỏi: “Nhưng trước kia chúng ta chưa từng gặp qua cô ấy, hai người bọn họ quen nhau từ khi nào?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận