Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2437: [2437 ] khác một cái yêu cầu (length: 3866)

Cho nàng tiền là cho nàng thêm phiền phức sao? Bực mình, Hồ Hạo trợn ngược mắt với nàng.
Bệnh viện căng tin ngoài cơm ra thì cơ bản không có đồ ăn vặt nào khác. Hồ Hạo chỉ có thể cùng nàng ra góc tìm cái bàn ngồi xuống, chỉ nói chuyện phiếm.
Lúc ngồi xuống, có thể nhận thấy mấy người bạn học đại học của nàng lảng vảng gần đó không đi, Hồ Hạo trong lòng hơi giật mình.
Trước kia Tạ đồng học ở lớp cao trung của bọn họ, không phải dạng người năng nổ hoạt bát, giống như con mọt sách sống trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không được đám nam sinh ưa thích.
"Có lẽ giống Triệu Văn Tông nói, ngươi thay đổi khá nhiều." Hồ Hạo dùng giọng điệu kỳ quái nói, có khi rời quê hương đến thế giới bên ngoài, Tạ đồng học này là đã hiểu cách thu hút con trai rồi.
Tạ Uyển Oánh chỉ biết mình sau khi trọng sinh, tâm tính ít nhiều gì cũng thay đổi, điểm này thì nàng nhận.
"Là đám huynh muội của ngươi đưa ra điều kiện cho ta, có phải không?" Hồ Hạo vạch trần sự thật, hỏi nàng.
"Hắn đưa ra điều kiện, ngươi cho là khó chấp nhận lắm sao?" Tạ Uyển Oánh hỏi ngược lại.
"Ngươi cứ nói đi, điều kiện này là do bọn họ vẫn đang nghĩ cho ngươi."
"Chắc chắn là dựa theo ý nguyện của bọn họ mà đưa ra, nếu không sao bọn họ chịu để ngươi nói chuyện với ta." Tạ Uyển Oánh nói thật, nếu như huynh muội nhà họ La không đồng ý, nàng nói gì cũng vô dụng. Tính cách cố chấp của La đại ca thì Hồ Hạo rõ nhất.
"Ngươi sai rồi, ta sẽ đưa tiền cho bọn họ, một khoản tiền lớn." Hồ Hạo cất giọng cao nói.
Người ngốc đột nhiên mạnh tay thì đó là chuyện tốt. Tạ Uyển Oánh tuyệt đối không chấp nhận lời này.
Thấy mặt nàng không chút cảm xúc, Hồ Hạo ý thức được Tạ đồng học không phải con mọt sách mà là cáo già chính hiệu, nghiến răng nói: "Ba điều kiện này nhà ta đều chấp nhận hết. Ta tìm ngươi tới là để nói một chuyện khác."
Tạ Uyển Oánh im lặng chờ đối phương lên tiếng.
"Chuyện của cá nhân ta, ta tự có thể giải quyết. Việc ngươi biến tướng ép buộc ta phải tiêu tiền, ta nhận. Dù sao cũng chỉ là tiêu tiền thôi. Giống như ngươi, Tạ Uyển Oánh nghĩ, ta có tiền, tiêu tiền giải tai ương chẳng là gì."
Tạ Uyển Oánh tương đối lạnh nhạt. Hồ Hạo đồng học có thể nhận rõ năng lực của mình và tán thành quan điểm của nàng, tốt hơn là không chịu nhận rõ chuyện có tiền nhưng không biết tiêu.
Hồ Hạo nói ra lời này, ý ban đầu là để hả giận với nàng, cuối cùng phát hiện người bực là chính mình, tức đến mức phải kéo cổ áo cho mát.
Chuyện khác trong miệng đối phương rốt cuộc là chuyện gì đây?
"Ta sẽ không kết hôn với La tiểu muội. Tạ Uyển Oánh, ngươi biết ta chỉ thích Trương Vi."
Đến nước này, Hồ Hạo đồng học lại tuyên bố mình vẫn một lòng nhớ mãi không quên Trương Vi đồng học.
Tạ Uyển Oánh nghĩ, nếu bạn cùng bàn Trương Vi ngồi ở đây mà nghe được những lời này của hắn thì sẽ nghĩ gì. Đoán chừng Trương Vi sẽ giống như trước kia hay thường xuyên than vãn với nàng về Hồ Hạo: Tên này ngu chết đi được.
Đúng là ngu thật. Con với người khác đã có, kết quả lại tỏ tình yêu người là cô, đây chẳng phải chứng tỏ mình là đồ tra sao?
Hồ Hạo biết lời mình nói hoang đường vô lý, hối hận mà đưa tay che trán: "Ta không nhớ mình đã cùng La tiểu muội ở bên nhau như thế nào."
Gặp chuyện rồi tìm lý do, muốn vãn hồi người cũ, chiêu này người ta vẫn hay dùng. Thậm chí có thể đổ lỗi cho người khác quyến rũ, bản thân mình chỉ là một con dê con lạc lối thôi. Tóm lại, không phải là lỗi của mình.
Để biện minh thêm cho bản thân, Hồ Hạo vội vàng nói thêm: "Ta ở dưới lầu bệnh viện cấp cứu thấy anh trai của Trương Vi dẫn con đến khám bệnh. Ta không có chào hỏi với bọn họ, nghe thấy bọn họ nói bác sĩ kêu anh ấy phải tìm người hiến tủy. Tạ Uyển Oánh, ngươi ép ta tiêu tiền không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng ép Trương Vi đi hiến tủy, nếu không ta sẽ hận chết ngươi."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận