Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 887: Có người đuổi theo xe



Chương 887: Có người đuổi theo xe




Chương 887: Có người đuổi theo xe
“Không được đâu ạ.” Hà Quang Hữu từ chối, giúp mọi người rõ ràng rằng bác sĩ không được hối lộ.
“Mỗi người chỉ một quả trứng. Tiền từ ủy ban thôn, mời mọi người ăn ạ.” Trưởng thôn Lý giả vờ tức giận, để người đặt một giỏ trứng gà lên trên xe buýt của bọn họ.
Các cán bộ thôn khác đã giúp các bác sĩ mang thuốc men và các dụng cụ y tế miễn phí khác trở lại xe buýt nhỏ. Diêu Khiết có nhiệm vụ đặt đồ lên trên xe, sau khi đếm xong số lượng đồ sẽ báo với cấp trên là có thể rời đi.
Mọi người cầm cái bánh hấp do con dâu trưởng thôn Lý làm, lên chiếc xe buýt nhỏ, cắn hai miếng trước.
Xe đang nổ máy. Cán bộ thôn đứng ở cổng ủy ban thôn nhìn đoàn bệnh xá miễn phí rời đi. Các bác sĩ rất cảm động.
Mưa cứ rơi trên đường thổi bay cái nóng mùa hè, gió mát làm người ta ngủ ngon.
“Tôi kiệt sức mất rồi.” Tựa đầu vào cửa kính xe, Khương Minh Châu tháo kính xuống, nhắm mắt chợp mắt.
Bác sĩ Kim, người ngồi bên cạnh cô ấy, không nói lời nào, ngủ trước so với cô ấy.
Diêu Khiết tìm một chỗ ngồi cho ba người trong xe và nằm xuống. Hôm nay, cô ấy là y tá duy nhất bận đến mức lưng đau ê ẩm.
“Đưa cho cô ấy một cái áo đi.” Chu Hội Thương quay lại và thấy rằng anh ấy sợ rằng các quý cô sẽ bị cảm lạnh, và nói với Hà Quang Hữu và những người khác.
Khưu Thụy Vân lấy áo khoác cẩn thận đắp cho Diêu Khiết người mặc ít quần áo nhất.
“Cấp trên ngủ rồi.” Thường Gia Vĩ ghé sát vào tai Chu Hội Thương nhỏ giọng nói.
Nhiếp Gia Mẫn đang ngồi ở hàng ghế đầu, khoanh tay trên đầu gối, cúi đầu xuống, nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không phát hiện ra ông ấy đang ngủ gật. Chỉ có thể nói, cấp trên ngay cả ngủ trông bộ dáng cũng thật ưu nhã.
Sau đó, Tạ Uyển Doanh ngồi bên cạnh giáo sư Nhiếp đã nghe thấy đàn anh Chu và đàn anh Thường to nhỏ cười trộm. Một lúc sau, tất cả đàn anh ở hàng ghế sau đều ngủ gật như giáo sư Nhiếp.
Tạ Uyển Doanh quay đầu nhìn lại, thấy tất cả những người trên xe đều ngã xuống như một cánh đồng lúa bị gió cuốn. Xe lay một cái, mọi người theo đó xiêu qua vẹo lại, thậm chí chẳng ai nghĩ đến việc sẽ cười ai.
Có chút mệt mỏi, Tạ Uyển Doanh nhắm mắt lại nhưng không ngủ được. Có lẽ hôm nay quá phấn khích, không dễ để đầu óc được nghỉ ngơi. Khi cô mở mắt ra đã nhìn thấy giáo sư Nhiếp có vẻ ngoài giống người nước ngoài, cô nghĩ đến đàn anh Tào, người cũng có phong cách nước ngoài.
Mưa bên ngoài trút xuống như gõ cộc cộc vào cửa kính xe, lại khiến người ta rơi vào suy tư, nhớ lại buổi tối kia cầm chiếc ô cùng với đàn anh Tào bước đến quầy thức ăn đối diện bệnh viện để dùng bữa với các đàn chị và đàn anh của mình.
Đã hứa cuối tuần sẽ cùng đàn anh Tào đi dạo để học cách thư giãn thần kinh, không ngờ cô tạm thời có nhiệm vụ giúp đỡ phòng khám chữa bệnh miễn phí nên chỉ có thể đợi đến tuần tiếp theo để đi dạo.
Không biết đàn anh Tào sao rồi? Đàn anh Tào hẳn là đã biết cô đến phòng khám chữa bệnh miễn phí chứ, vì trước khi đi cô đã nhắn tin cho anh rằng cô có việc phải làm vào cuối tuần.
Cả ngày quả thật không có chút thời gian trống để nhìn vào điện thoại, giờ vừa lấy nó ra, liền có một tin nhắn văn bản đã được gửi đến.
Đàn anh Hoàng gửi tin đến, đối với cô nói: “Tiểu học muội, đàn anh Tào đã mua cho em một cây kem mới, chỉ có thể chờ em trở về rồi mới ăn.”
Món kem ngọt ngào khiến cô thèm muốn chảy cả nước bọt.
Khóe miệng Tạ Uyển Doanh bất giác khẽ nhếch lên, cô mở tin nhắn bên dưới là của đàn anh Tào viết, dặn dò: Ra ngoài cẩn thận, đừng căng thẳng, gặp bất cứ chuyện gì cũng phải gọi điện.
Đúng vậy a. Tạ Uyển Doanh đã gửi thư trả lời để hai người đàn anh một cách thoải mái.
Vai bất ngờ bị một ngón tay đâm vào lưng.
“Tạ học tỷ.” Phạm Vân Vân đứng phía sau nói với cô: “Có vẻ như có ai đó đang đuổi theo chúng ta sau xe nhỉ.”
Có gì bất thường ở đuôi xe không? Tạ Uyển Doanh ngay lập tức đứng dậy và đi theo cô ấy đến hàng ghế cuối cùng của xe buýt.





Bạn cần đăng nhập để bình luận