Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2427: [2427 ] hài tử trưởng thành (length: 3960)

Nghe bác sĩ dùng ống nghe tỉ mỉ kiểm tra, có vẻ như nghe được vài âm thanh bất thường trong phổi. Nếu viêm họng tương đối nghiêm trọng thì có thể nghe thấy âm thanh truyền qua họng hoặc âm thanh ống thở. Nhịp tim của đứa trẻ hơi nhanh.
Đoạn đồng học xoay người, lấy một chiếc đèn soi họng đã được khử trùng trên bàn làm việc, đến kiểm tra họng qua loa cho đứa trẻ. Đèn soi họng này trước kia đã nhắc đến, không nói lại nữa.
Bác sĩ khám bệnh là vậy, nhất thiết phải loại trừ hết những bệnh thường gặp, nghi ngờ để tránh bỏ sót hoặc chẩn đoán sai. Kiểm tra hết đợt này cũng phải mất mười mấy phút. Người nhà bên cạnh nhìn mà sốt ruột, muốn nghi ngờ đám bác sĩ trẻ này có được việc hay không. Người nhà luôn nghĩ đến việc nếu vào bệnh viện cấp cứu thì bác sĩ chắc chắn có thể giải quyết vấn đề rất nhanh. Trên thực tế không thể nào, không chỉ là bác sĩ trẻ, các bác sĩ lớn tuổi cũng cần sự thận trọng như vậy.
"Các anh có chích thuốc cho con tôi chưa?" Mẹ đứa trẻ giục bác sĩ.
Bước đầu phán đoán là bé bị viêm họng cấp tính. Bác sĩ sẽ cho thuốc và chuẩn bị tiêm truyền ngay. Bệnh tình của bé tương đối gấp, bị viêm họng cấp độ hai. Ngụy đồng học vội vã chạy ra ngoài gọi y tá tiêm thuốc cho bé ngay.
Khi Ngụy đồng học đang chạy trên hành lang khoa cấp cứu thì mẹ Ngụy đi ra từ phòng làm việc của giáo viên. Nhìn bóng dáng con trai mặc áo blu trắng bay bay, mẹ Ngụy có chút cảm khái, con trai đã trưởng thành rồi.
"Đi xem một chút đi." Tào Chiêu nói với phụ huynh học sinh.
Mẹ Ngụy chắc chắn muốn đến nhìn con trai làm bác sĩ như thế nào cho gần, hít sâu một hơi như trấn an nhịp tim đang đập thình thịch, rồi bước tới. Tào Chiêu cùng bác sĩ Trình cùng đi theo sau, quan sát tình hình công tác của các học sinh.
Mấy bác sĩ trẻ không còn để ý đến những việc khác, chỉ chú tâm vào việc xử lý bệnh tình. Vài người giúp giữ chân tay đứa bé để y tá thuận lợi lấy máu và tiêm truyền.
Sau khi xử lý xong các triệu chứng nguy hiểm đến tính mạng, tình trạng bất thường như chân ngựa vằn ở đứa trẻ phải thông báo ngay cho gia đình.
"Các anh nói chân của con tôi bị bất thường, vậy phải làm sao?" Người nhà đứa bé nghe bác sĩ nói thì lo lắng hỏi ngay.
"Chúng tôi sẽ mời bác sĩ khoa chỉnh hình đến hội chẩn." Bác sĩ nói với người nhà rồi liên hệ với bác sĩ khoa chỉnh hình nhi của khu nội trú.
Mấy bác sĩ trẻ không ngờ rằng, bác sĩ khoa chỉnh hình đến không phải là bác sĩ trực ban mà là thầy Lưu Hoài Vũ, người mà bọn họ đã gặp trước đó.
Thầy Lưu Hoài Vũ trông như một nghệ sĩ, áo blu trắng không cài nút, đi từ cầu thang xuống trông rất phong lưu, tiêu sái. Với chức phó trưởng khoa như thế, trừ phi có ai bảo không cần đi theo, bằng không phía sau sẽ có một đám học sinh như tiểu tùy tùng.
Sự xuất hiện đột ngột của nhóm bác sĩ này có thể khiến người nhà bệnh nhi giật mình. Vì thế, những bác sĩ có kinh nghiệm khi vào gặp bệnh nhi và người nhà sẽ cân nhắc một chút, không cho tất cả học sinh cùng vào.
Đến bên giường bệnh ở khu quan sát cấp cứu, định kéo rèm che ra thì Lưu Hoài Vũ tò mò nhìn Tào Chiêu đang đứng đó không vào: Sao cậu không vào?
Tào Chiêu không cần lên tiếng: Tôi muốn xem bọn trẻ nhà mình làm việc như thế nào thôi.
Lưu Hoài Vũ không phải không chú ý đến mẹ Ngụy đang đứng bên cạnh ông.
Sau khi rèm che được kéo ra, Ngụy đồng học thấy mẹ mình vẫn chưa đi thì cau mày: Mẹ sao không đi, muốn con bị bạn bè chê cười phải không?
Mẹ Ngụy vẫy vẫy tay với con: Được được được, mẹ đi.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của con trai khi làm bác sĩ, mẹ Ngụy lại nở nụ cười, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Cảm ơn mọi người ủng hộ! ! ! Ngủ ngon nha ~ (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận