Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1932 - Thái độ khác thường



Chương 1932 - Thái độ khác thường



Không được quá căng thẳng, mà cũng không được quá thả lỏng. Làm sao để dung hòa hai điều này, một số thí sinh trong bài thi tham khảo sẽ ậm ừ im lặng, nghịch cây bút trên tay. Trong phòng phẫu thuật giống như đại lão Trương, chân mang dép lê phẫu thuật đánh nhịp trên sàn nhà, thỉnh thoảng nói ra những lời khó nghe.Phong cách nói luyên thuyên của tiền bối Thường thuộc phong cách nào trong số các bác sĩ khoa ngoại nêu trên? Lúc Tạ Uyển Doanh đang hoài nghi, đôi mắt vô thức lướt qua khuôn mặt của bác sĩ phẫu thuật chính đang quan sát giáo sư.Bởi vì y tá giúp đep kính lúp phẫu thuật, cộng thêm khẩu trang phẫu thuật, ngũ quan trên mặt đều bị che kín chỉ chừa lại trán và lông mày, phong thái Thường Gia Vĩ chỉ có thể để lộ ra một chút ở những góc này.Hai hàng lông mày lưỡi mác nhướng lên, giống như một con đại bàng bay cao, lộ ra sự tự tin to lớn cùng với sự thoải mái bay cao trên bầu trời.Dáng vẻ thoải mái này của tiền bối Thường, không quá giống với bộ dạng cần phải giả vờ thoải mái để giảm bớt căng thẳng.Ngược lại, tinh thần tiền bối Thường giống như dòng máu trong huyết quản đang tăng tốc, chứng tỏ rằng bản thân anh rất hứng thú và quan tâm đến ca phẫu thuật này, giống như tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không biết căng thẳng.Điều này, thật sự không quá giống với các bác sĩ khoa ngoại khác.Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên khi nhận ra điều này.Bình thường ấn tượng của mọi người luôn chỉ dừng lại ở hình ảnh công tử đào hoa, rất ít người có thể liên tưởng anh có bao nhiêu nhiệt huyết đối với y học. Mọi người chỉ nghĩ rằng anh quan tâm đến các cô gái, nói không chừng trở thành bác sĩ chỉ để giành được sự yêu thích của các cô gái. Ai mà ngờ con người lại có thể là một phần tử cuồng nhiệt y học.Một lần nữa chứng tỏ rằng đối những người không thân quen không thường xuyên tiếp xúc, người ta rất dễ đánh giá sau dựa trên một số tin đồn của người khác.Những người khác trong phòng phẫu thuật như bác sĩ Lưu trợ lý, y tá phòng phẫu thuật cùng với Trương Đình Hải phối hợp phẫu thuật với Thường Gia Vĩ, tương đối hiểu rõ tính cách luyên thuyên của anh trong phòng phẫu thuật.Vừa nghe Thường Gia Vĩ khoác lác, bác sĩ Lưu mỉm cười.Y tá chỉ cười không nói gì.Trương Đình Hải bất lực thở dài, tay giơ lên giống như là không kiên nhẫn muốn bịt tai mình lại, nhưng không thể nào, tính cách của anh khác với những người này, không thích nói quá nhiều trong phòng phẫu thuật.Thường Gia Vĩ đang rất vui vẻ, nói luyên thuyên lạc vào trong cảnh giới của anh, không quan tâm đến bạn học Tạ có trả lời hay không, quan tâm đến những lời mình an ủi sinh viên: “Đừng căng thẳng, không có gì để căng thẳng cả. Đợi lát nữa anh chỉ cho em xem, phẫu thuật chỉnh hình này có gì khác biệt rõ rệt so với phẫu thuật của các phòng khoa khác. Em phải tin anh, chỉ cần có anh ở đây, không có gì phải lo lắng.”Sư phụ dẫn dắt đồ đệ đồ đệ không cần phải lo lắng, đây là một điều rất bình thường.“Vâng.” Tạ Uyển Doanh bình tĩnh đáo, cô đứng ở đây vốn là để học tập. Sẽ không lo lắng nhiều, vì đã có giáo sư dẫn dắt.Nghe giọng cô vô cùng bình tĩnh, tim Thường Gia Vĩ đập thình thịch: Chuyện gì vậy? Bạn học Tạ dường như rất tin tưởng anh, ngược lại khiến cho anh cảm nhận được một cảm giác căng thẳng hiếm có?Những người khác thấy anh đột nhiên im lặng.Người này không nói nữa sao? Bên tai đột nhiên im lặng, Trương Đình Hải không dám tin vào tai mình, thò đầu xác định tình hình. Nhìn thấy Thường Gia Vĩ thực sự không nói gì, mắt anh ta chớp chớp: Không nhìn lầm? Thiếu gia thích nói chuyện với con gái nhất này bị làm sao vậy? Sau hai câu vừa rồi thế mà lại im lặng?“Dao.” Sắc mặt Thường Gia Vĩ nghiêm túc, không nói chuyện nữa, thậm chí dưới lớp khẩu trang còn phát ra giọng điệu nghiêm túc như ông già.



Bạn cần đăng nhập để bình luận