Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 518 - Giữ khoảng cách với bệnh nhân



Chương 518 - Giữ khoảng cách với bệnh nhân




Khoa truyền nhiễm nằm trong khu cấp cứu.
“Anh phát hiện ra hay em ấy phát hiện ra nó?” Bác sĩ Ngũ ghé sát tai Tôn Ngọc Ba hỏi.
Tôn Ngọc Ba nhìn anh ấy với ánh mắt kiểu: Anh biết đấy.
Ba sinh viên bám sát theo sau giáo sư như thể ba chú gà con theo sau gà mái. Cuộc nói chuyện giữa các giáo sư muốn để họ nghe thấy thì họ sẽ nghe thấy, không muốn để họ nghe thấy thì họ sẽ không nghe thấy.
Sau khi giao ca xong, tình trạng các bệnh nhân của phòng bệnh đêm nay tương đối ổn định so với đêm thứ Ba. Chủ yếu vào các ngày thứ Hai và thứ Ba, đã dùng thuốc sử dụng sau khi nhập viện cho các bệnh nhân được nhận với số lượng lớn, những người có thể ổn định đều đã ổn định.
Bệnh nhân nằm ở giường kê thêm đã được chuyển vào phòng bệnh phổ thông, nghe nói có thể chuyển sang khoa nội Tiêu hóa để tiếp tục điều trị. Tuy nhiên, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân không muốn thế, vì nghĩ rằng Khoa Ngoại tổng quát số 2 bọn họ điều trị là tốt rồi. Có ai có thể ngờ được ngay đầu đêm hôm đó chị gái của bệnh nhân lại muốn phàn nàn với bác sĩ.
"Đêm nay chúng ta có lẽ có thể nghỉ ngơi một chút rồi. Không có bệnh đặc biệt nghiêm trọng, không có bệnh nan y. Giường bệnh đã đầy, còn kê thêm hai giường, nếu nhận xong sẽ tạm thời đặt ở hành lang." Sau khi trở về, Tôn Ngọc Ba ngồi trong văn phòng, anh đề nghị với hai học sinh: "Sao các em không đi ngủ trước đi? Sợ rằng bị gọi đột ngột vào lúc nửa đêm thì sẽ không có năng lượng."
"Giáo sư Tôn, nếu anh muốn thì có thể đi ngủ trước, Doanh Doanh và em sẽ giúp anh quan sát bệnh nhân trong phòng bệnh.” Lý Khải An nói nhanh, san sẻ lo lắng với giáo sư.
Cậu nhóc ngốc nghếch này, ngay cả khi nhìn thấu tâm ý của giáo sư, chẳng lẽ không biết rằng không nên nói hẳn ra thế sao? Tôn Ngọc Ba trong lòng gần như không nói nên lời.
“Giáo sư, em và cậu ấy đi kiểm tra phòng bệnh trước.” Sau khi nháy mắt với bạn cùng lớp, Tạ Uyển Doanh đưa bạn cùng lớp ra ngoài.
Bạn học của Tiểu Tạ là một người tương đối tốt, vì vậy chỉ cần cần giả vờ không biết phải làm gì là được rồi. Tôn Ngọc Ba ngáp một cái, anh nghĩ, mình cứ đi ngủ trước đã. Thật khó để nói rằng anh có thể thức dậy vào lúc nửa đêm.
“Không phải đã kiểm tra phòng bệnh rồi sao?” Lý Khải An hỏi sau khi anh ta bước ra khỏi văn phòng.
“Giáo sư muốn ở một mình.” Tạ Uyển Doanh thì thầm với bạn cùng lớp.
Một lúc sau, Lý Khải An nhận ra: "À."
Không có chuyện gì cả, Tạ Uyển Doanh đi đến quầy y tá và lật xem các ghi chú. Một lúc sau, chị y tá quay lại dặn dò một số chuyện, cô cũng muốn đi ngủ trước rồi.
Lý Khải An đã đến giường số 23 để trò chuyện với người dì ở đó.
Chị Linh Linh, y tá trực ca đêm quay lại, vỗ vai Tạ Uyển Doanh, trầm giọng nói: “Em để bạn học của em ở giường số 23 suốt thế sao, như thế có được không?”
“Là tự cậu ấy muốn đi, cậu ấy biết rõ tình trạng bệnh của người dì đó. ” Tạ Uyển Doanh nói, biết rằng chị Linh Linh có lòng tốt muốn nhắc nhở.
"Chị thấy bạn học của em tính tình tương đối mềm mỏng, chị sợ cậu ấy chịu không nổi. Quan hệ với bệnh nhân quá tốt cũng không được." Chị Linh Linh, với tư cách là tiền bối, có kinh nghiệm đến đây nói: "Các em đừng tưởng đó là chuyện quá hiển nhiên, nghĩ đến việc trở thành bác sĩ rồi, các em có thể nhìn sinh, lão, bệnh, tử một cách rất lý trí. Đợi đến khi thực sự xúc động rồi, lúc đó thực sự rất nguy hiểm. Vì vậy, em thấy đấy, bác sĩ, y tá và bệnh nhân của khoa chúng ta phải giữ một khoảng cách nhất định.”
Kiếp trước là một thực tập sinh kiểm nghiệm, cô căn bản không có cơ hội tiến vào phòng bệnh, cô chỉ ở đi tới đi lui trong các bộ phận nội bộ của Phòng giám định. Ví dụ như thực trạng ở một số tổ chức y khoa cũng như trong các phòng bệnh, trong quá trình thực tập và làm việc, sẽ quen biết những giáo sư, đồng nghiệp trong phòng bệnh, đó là điều cô đã rút ra được khi đến các phòng bệnh, phòng phẫu thuật để phối hợp công tác kiểm nghiệm.
Nhưng về cách xử lý tình cảm với bệnh nhân thì các bệnh viện hầu như ở đâu cũng giống nhau.
Cô nhớ rằng bệnh nhân và gia đình của họ thường đến phòng giám định để nhận được một báo cáo với kết quả tồi tệ và rồi họ suy sụp ngay tại chỗ. Các bác sĩ đã giúp đỡ bằng tất cả những gì họ có thể vào lúc này, nhưng đúng là một số bệnh không thể chữa khỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận