Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1835 - Cậu muốn nhiều hơn



Chương 1835 - Cậu muốn nhiều hơn




“Nếu như mẹ cũng đồng ý, người mẹ muốn buông tha cho đứa con, chúng tôi nhất định tôn trọng ý kiến của hai người. Mẹ của đứa trẻ không đồng ý, bác sĩ chúng tôi không có quyền làm như vậy.”
“Tôi là bố của đứa nhỏ này, tôi không muốn có con, bác sĩ các cậu có phải nên tôn trọng ý kiến của tôi hay không?”
“Chắc chắn phải tôn trọng ý kiến của mẹ đứa nhỏ trước, bởi vì thai nhi nằm trong bụng mẹ.”
“Ý cậu là tôi chắc chắn phải nhường cô ấy một bước sao? Tôi không có quyền xử lý đứa bé trước mặt cô ấy à?”
“Lần trước không phải tôi nói với cậu rồi à? Làm mất đứa trẻ đồng nghĩa với việc cơ thể người mẹ chịu tổn thương rất lớn.”
“Được rồi được rồi, cậu đừng đe dọa tôi nữa.” Hồ Hạo không hề để cô nói ra những sự thật y học đáng sợ kia, chờ lát nữa, có thể không còn cách nào khác chỉ đành chuyển sang cầu xin cô: “Xem như tôi cầu xin cậu, Tạ Uyển Doanh, cậu đừng chỉ nghĩ tới cô ấy mà không nghĩ cho tôi. Cả đời tôi đều bị cô ấy hủy hoại. Trước kia cậu và cô ấy chưa từng gặp mặt nên không quen biết, tôi và cậu là bạn học cùng trường ba năm rồi. Cậu đối xử với tôi như vậy, cậu có thấy công bằng không?”
“Hồ Hạo, cậu là người trưởng thành rồi. Người trưởng thành thì bất luận làm ra chuyện gì cũng nên tự mình chịu trách nhiệm cho việc đó.”
“Tôi không chịu trách nhiệm bao giờ! Tôi trả tiền để cô ấy nạo thai đấy.”
“Cô ấy không muốn, cậu không thể ép cô ấy. Chuyện cậu nên làm là gì bản thân cậu biết rõ chứ.”
Hiển nhiên Hồ Hạo không thể nghe tiếp mấy lời cô nói, đáp lại: “Tạ Uyển Doanh, cậu được lắm. Tôi sớm biết sau lần cậu và Triệu Văn Toong thi tốt nghiệp đạt thành tích đầu bảng, là muốn giẫm đạp lên tôi và Trương Vi. Bây giờ nhìn tôi bị cười nhạo hai người các cậu thật hả hê. ước cho tôi cả đời này bị ràng buộc với cô ấy. Cậu yên tâm, cậu có nằm mơ cũng đừng mong điều đó xảy đến.”
Đối với lời của bạn học, Tạ Uyển Doanh khuyên can đối phương một câu: “Cậu muốn nhiều hơn.”
Cô làm sao có thì giờ quản lý chuyện cậu ta và Trương Vi sống thế nào. Biết rõ nhà hai người họ giàu có và nhiều tiền tài, căn bản không cần quan tâm đến người nghèo như cô. Chẳng qua, toàn bộ sức lực của cô tập trung vào việc chữa bệnh cho ông ngoại, càng không rảnh đi lo chuyện của cậu ta.
Hồ Hạo sai lại càng da, cho rằng cô có thể khiến cho em gái La nạo thai. Cô chỉ là sinh viên y, cho dù trở thành một bác sĩ, cũng không có quyền và nghĩa vụ ép buộc em gái La nạo thai.
Hồ Hạo nổi trận lôi đình bụp một phát rồi cúp điện thoại của cô.
Mình cũng không rảnh nói chuyện tào lao với bạn học, đi đến bệnh viện làm việc, Tạ Uyển Doanh đi vào văn phòng của giáo sư Đỗ báo cáo: “Bạn học Cảnh xin phép nghỉ ạ.”
“Chúng tôi đã biết.” Bác sĩ Tả Lương nói cho cô biết đã nhận được thông báo của trường học: “Giáo sư Đỗ nói, bảo cậu ấy không cần gấp gáp trở về, trước hết giải quyết ổn thỏa bệnh tình của bệnh nhân trong gia đình đã. Học có thể chậm lại một chút, tính mạng người nhà cần đặt lên vị trí hàng đầu.”
Giật mình nhớ lại năm đó giáo sư Đỗ học y nghe đồn cũng vì chữa bệnh cho người nhà của mình, Đỗ Hải Uy nói vậy nhất định biểu lộ những chuyện xưa trong lòng.
Người học y một đời lại tiếp tục một đời, tính tình lương thiện không thay đổi, ước nguyện ban đầu của việc học y tất nhiên sẽ có vài điểm trùng hợp. Nghĩ đến điều này, Tạ Uyển Doanh cảm thấy trái tim của bản thân, bạn học và giáo sư lâm sàng kỳ thực có sự đồng cảm sâu sắc.
Giáo sư Đỗ là một người nói chuyện trầm ổn không quá to, nhưng rất hiền lành. Bác sĩ Tả Lương vừa nói xong, lòng bàn tay của Đỗ Hải Uy cọ vào nhau hỏi cô chuyện tối hôm qua: “Có phải em không thấy cuộc gọi của tôi không?”
“Vâng…” Không bắt máy của giáo sư là do cô lơ là sơ suất, Tạ Uyển Doanh thừa nhận chính mình sai sót.
“Đây đây.” Bác sĩ Tả Lương móc bút máy ra, nhanh tay ào ào số điện thoại liên lạc của mình và giáo sư trên tờ giấy rồi đưa cho cô: “Nhớ kỹ, lần sau có việc gì cứ trực tiếp gọi cho chúng tôi, không cần làm phiền những người khác.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận