Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3701: [3701 ] không sợ (length: 4090)

Chứng cớ là, giấy trắng mực đen chính nàng ở phần tổng kết của luận văn viết đâu. Bác sĩ Quản chỉ ra điều đó.
Một đám người của hiệp hội quốc gia đối mặt với nghi ngờ mới này của hắn.
"Nàng không phải chỉ có một bài luận văn." Đào Trí Kiệt nói.
Cao Chiêu Thành lập tức phát hiện vấn đề, quay đầu chất vấn hắn: "Ngươi vốn đã biết từ trước, vừa rồi lắc đầu làm gì!"
Vu Học Hiền thì bắt được điểm mù: "Mấy bài?!"
Dựa theo giọng điệu này thì dường như không chỉ có một bài.
Cái gì? Bác sĩ Quản kinh ngạc: "Ý ngươi là nàng đã công bố không ít bài luận văn?"
"Ông nói khóa đề này của nàng rất khó làm, làm ra nghiên cứu mang tính đột phá, đã là nghiên cứu hàng đầu thì phải đăng ở những tạp chí tốt nhất." Đào Trí Kiệt chỉ nhắc lại trọng điểm.
Lời lẽ như Phật này đúng là một đòn chí mạng.
Bác sĩ Quản lộ rõ vẻ khó xử trên mặt. Những người khác thì kinh ngạc.
"Tạp chí, tạp chí nào?" Bác sĩ Quản lắp bắp hỏi.
"Theo tôi, ý hắn là những tạp chí quốc tế, một trong ba tạp chí y học quốc tế hàng đầu đấy."
Bác sĩ Quản hỏi: "Vậy nghiên cứu này thật sự do chính nàng làm sao?"
Liệu có ai đó làm thí nghiệm hộ rồi để nàng đứng tên đăng bài? Những chuyện thế này trong giới học thuật không phải là không có, mà đều thuộc loại "ăn theo" quan hệ.
Xem ra người này có thành kiến quá lớn, không bàn luận về chuyên môn mà cứ thích bới móc chỗ hở để phản bác người khác, điển hình là một người có chút vấn đề về tâm lý.
Một nhóm các bậc lão làng trong giới học thuật cảm thấy rõ tình huống của người này, nên không muốn phí lời với hắn nữa.
Không nhận được câu trả lời, bác sĩ Quản tự biên tự diễn: "Các người im lặng, vậy thì rõ ràng là thật rồi."
Loại người này, liếc hắn một cái đã là thua, không liếc thì có thể hắn lại đi tung tin đồn nhảm lung tung.
"Ông có thể nói gì về tôi cũng được, nhưng tôi không cho phép ông nói xấu thầy giáo của tôi." Tạ Uyển Oánh nghiêm giọng cảnh cáo đối phương.
Nghi ngờ nàng cũng được, nhưng nếu người này tung tin vịt lên đầu thầy của nàng, bao gồm cả các bậc đại lão như Tào Dục Đông, thì nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.
"Cô nói đi chứ." Bác sĩ Quản thấy chính nàng lên tiếng, liền cười, nụ cười ẩn ý là ý nói nàng chột dạ không nhịn được nữa.
"Đề tài này không thể nào là do thầy giáo của tôi làm thí nghiệm hộ."
"Vậy cô chứng minh bằng cách nào?"
Loại người này, thích nhất bắt ngươi tự mổ bụng chứng minh bản thân ăn bao nhiêu bát bột.
Người trong hiện trường khẽ thở dài.
Họ hiểu, người viết luận văn muốn chứng minh trong sạch là một chuyện không hề dễ dàng. Nếu không thì đã chẳng có nhiều tin vịt như vậy xuất hiện gây khó phân biệt rồi.
Nói một cách đơn giản, tác giả luận văn muốn hoàn toàn tự chứng minh trong chuyện này thì chỉ còn cách chứng minh đạo sư của mình không đủ năng lực, chỉ có như vậy mới có thể chứng minh đạo sư không giúp mình làm thí nghiệm.
Cứ như vậy, tương đương với yêu cầu tác giả luận văn vượt qua chính đạo sư của mình.
Vậy thì?
Nếu người trẻ tuổi mà có thể tự mình làm được thì sớm đã trở thành đại lão rồi.
Bác sĩ Quản ngẫm nghĩ, thấy lập luận này hợp lý, bèn cười híp cả mắt.
Nhưng hắn không ngờ rằng, đối diện, người kia ngay lập tức mở miệng phản bác sự khiêu khích của hắn: "Tôi có thể ngay lập tức đánh giá trọng lượng của ông, lấy cái cân sức khỏe ra đây để kiểm chứng."
Bác sĩ Quản không tin điều đó.
Trung tâm hội nghị có một phòng cứu thương nhỏ, trong đó có cân sức khỏe. Nhiều người tò mò muốn xem tiếp màn kịch này, lập tức chạy ra phòng cứu thương lấy cân về.
"Cô nói thử xem, tôi nặng bao nhiêu?" Bác sĩ Quản tự tin hỏi, tin rằng nàng chỉ có thể làm bộ làm tịch thôi.
"Khoảng 65.21kg."
Bác sĩ Quản trợn mắt nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn chứa ý 'cô bị ngốc hả?'.
Tính toán cả phần số lẻ đằng sau, còn thêm hai số sau dấu phẩy, là muốn chờ chút để bị 'vả mặt' à? Người thông minh đều đoán con số xấp xỉ một chút để dễ ước chừng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận