Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2236: [2236 ] lại khách tới (length: 3967)

Chuông cửa reo.
Thường Gia Vĩ nắm chặt tay của Tạ mụ mụ, tạm thời chưa buông ra.
Chắc chắn là Tào ca ca tới. Tạ Hữu Thiên chạy đi mở cửa. Có một cái bóng dáng nhỏ chạy còn nhanh hơn cả hắn, xông lên phía trước kêu: "Phan ca ca——"
Có thể thấy không chỉ một mình tiểu bằng hữu này đi thông báo cho các ca ca.
"Phan ca ca, chúng ta muốn đi——" Tiêu Đóa Đóa giành trước một bước kéo cửa ra cho ca ca.
Bàn tay nhỏ kéo cánh cửa, hiện ra một chiếc áo khoác dài dáng dấp England màu xám nhạt. Đôi mắt híp của Tiêu Đóa Đóa lại ngước lên, nụ cười của người chú trước mặt như nhặt được vậy, trên tay xách một chiếc ví da màu nâu, vẻ ngoài anh tuấn tựa như mùi hương mê điệt tỏa ra hơi thở làm mê đắm lòng người. Cái miệng nhỏ của Tiêu Đóa Đóa không khỏi hé ra: Là ảnh đế sao?
"Chào các cháu." Người chú nhẹ nhàng nói với đám trẻ.
Tiêu Đóa Đóa biến thành con ngỗng nhỏ ngây ngốc.
"Là ca ca sao?" Tôn Dung Phương hỏi con trai, "Để ca ca vào nhà đi con."
Tạ Hữu Thiên đứng phía sau cô em họ Tiêu Đóa Đóa cũng đờ người, trái tim nhỏ khẽ đập thình thịch: Vị chú đẹp trai này có vẻ giống ai đó thì phải?
Thường Gia Vĩ ở gần đó đưa mắt nhìn bóng dáng trước cửa, lông mày hơi nhíu, thầm nghĩ sao lại là người này đến.
"Bác sĩ Thường, cậu quen người này à?" Tôn Dung Phương đứng dậy, khi đi đón khách thì thấy Thường Gia Vĩ có biểu cảm khác thường liền hỏi một câu.
Thường Gia Vĩ quả thật không muốn trả lời câu hỏi này, giới thiệu người nhà họ Tào cho Tạ mụ mụ không phải mục đích đến đây của hắn.
Tôn Dung Phương quay đầu thấy con gái út từ trong phòng đi ra, hỏi: "Oánh Oánh, con có biết ai không?"
Trong mắt Tạ Uyển Oánh tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt chạm vào ánh mắt mỉm cười của Địch Vận Thăng, cô giới thiệu cho mẹ và anh họ: "Vị này là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh bệnh viện Phương Trạch, Địch chủ nhiệm, là chú của sư huynh Tào."
Tôn Dung Phương và Tiêu Thụ Cương đồng loạt ngớ người. Lại nhìn kỹ, trên người người này như có bóng dáng của Tào Dũng.
Lưng của Tạ Hữu Thiên ưỡn thẳng, ánh mắt ngưỡng mộ chú đẹp trai: Người này là chú của Tào ca ca, cùng với Tào ca ca đều đẹp trai, giống hệt các thần tượng vậy.
"Mời vào ngồi." Sau khi biết được thân phận của đối phương, Tôn Dung Phương càng nhiệt tình mời khách vào, "Địch chủ nhiệm. Bác sĩ Tào là một người tốt. Xin hỏi ngài là chủ nhà ở đây sao?"
Tạ mụ mụ suy đoán là mình sắp phải đi rồi, nên chủ nhà mới đến kiểm tra tình hình phòng ốc như thế nào, nếu không sẽ không thể nào giải thích được vì sao chú của người ta lại đột ngột đến thăm.
Chủ nhà có lẽ là chính Tào Dũng. Địch Vận Thăng thầm nghĩ, đây là kết quả sau khi hắn hỏi han dò đường suốt một chặng vừa rồi. Đứa cháu này của hắn rất biết tính toán, biết mua thêm một căn phòng gần nhà mình, để tùy thời có thể gọi khách ở xa đến mà không sợ không có chỗ ở. Bây giờ thì vừa vặn có chỗ phát huy.
Nghĩ đến đây, Địch Vận Thăng không tiện nói thẳng với Tôn Dung Phương, những chuyện này cần Tào Dũng tự mình nói. Vừa bước vào trong phòng, mắt hắn đã sớm để ý thấy những điểm bất thường trong phòng, liền hỏi: "Mọi người đang thu dọn hành lý à?"
Trong phòng có mấy túi nilon và dây thừng dùng để đóng gói đồ lặt vặt, xem ra đúng là đang đóng gói đồ đạc.
"Dạ, chúng tôi ngày mai đi." Tôn Dung Phương gật đầu.
"Nhanh vậy sao? Tào Dũng không nói với tôi là các chị ngày mai đi." Địch Vận Thăng khó nén ngạc nhiên, trong lòng lại mừng vì mình đến thăm vào tối nay, nếu không thì đã không gặp được Tạ mụ mụ rồi. Chủ yếu là vì lúc trước hắn muốn đến, Tào Dũng cứ bảo hắn đừng gấp còn thời gian mà.
Rõ ràng là Tào Dũng nói không gấp chút nữa là đã hố hắn một vố rồi. Quay đầu, người chú này nhất định sẽ phải nhắc nhở cháu mình.
"Chưa kịp nói với bác sĩ Tào." Tôn Dung Phương nói, "Là chiều nay người nhà gọi điện tới báo là có chuyện nên kêu chúng tôi về. Chúng tôi tạm thời đổi lại thời gian về sớm hơn, đáng lẽ là dự định mấy hôm sau mới đi."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận