Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 787: Chuyện tốt tới gần



Chương 787: Chuyện tốt tới gần




Chương 787: Chuyện tốt tới gần
Ở phía đối diện cô ấy càng trầm mặc, khóe môi n Phụng Xuân không khỏi càng nhếch lên.
Trực giác của anh ta đã sớm nói cho anh ta biết, cô ấy cũng có chút cảm giác với anh ta như anh ta đối với cô ấy vậy.
Ngô Lệ Tuyền cầm điện thoại di động muốn quay lại hỏi cô bạn nhỏ một chút: Bác sĩ ngoại khoa đều là như vậy có phải không? Thích truy hỏi đến tận cùng của mọi thứ? Phải biết trái tim của cô ấy lớn lên như thế nào, phải không?
Mỗi lần anh ta cố ý nhìn cô ấy, đôi mắt đó sắc nhọn đến mức giống như một con dao muốn đâm vào tim cô ấy.
Cô ấy thừa nhận rằng cô ấy đã bị sốc khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta lần đầu tiên. Sau đó cô ấy đã tránh đi, là do biết rõ anh ta và Phương Cần Tô là hai người hoàn toàn khác nhau. Làm sao hai người này có thể giống nhau được chứ?
Cô ấy đã quen biết Phương Cần Tô từ nhỏ, tính tình cậu ấy có chút nhút nhát, chưa bao giờ nghĩ tới làm bác sĩ phẫu thuật mà chỉ muốn làm nghệ sĩ dương cầm.
Không thể nói là anh ta không ôn nhu, là bác sĩ là người đọc sách đều biết tri thư đạt lý, chỉ là tác phong so với Phương Cần Tô lạnh lùng hơn nhiều. Hơn nữa cũng giống như cô bạn nhỏ Doanh Doanh của cô ấy đang ở trong khoa ngoại. Trong thực tế, cô ấy muốn tin rằng anh ta là một bác sĩ phẫu thuật nhẹ nhàng như cô bạn nhỏ.
Kết quả cô ấy trốn anh ta sắp được một tháng, càng trốn càng "hỏng bét", trốn đến bây giờ như sắp bùng nổ. Giống như lần trước ở trong thang máy, thế mà anh ta muốn trực tiếp ngả bài với nàng ở trước mặt đàn anh Hoàng.
Tiếng tim đập trong ngực thình thịch, thình thịch, có chút lớn.
Ngón tay vặn trên nút áo sơ mi trước ngực, Ngô Lệ Tuyền nặn ra một nụ cười rối rắm: "Bác sĩ n muốn ăn cơm ở đâu?”
"Tôi muốn đi ăn bít tết. Trưa mai cô tới bệnh viện, tôi lái xe đưa cô đi, tiền cơm cô trả.”
Vừa nghe lời này của anh ta liền có thể đoán được là anh ta đã tính toán xong từ lâu.
Ngô Lệ Tuyền nghĩ kỹ rồi, ngày mai mời người này ăn cho đến khi hết chống đỡ được mới thôi, đáp ứng: "Được. Đến lúc đó bác sĩ n muốn ăn cái gì cứ nói.”
"Tôi tin rằng cô rất hào phóng. Sau khi ăn, chúng ta hãy đi dạo một vòng." Trong giọng nói của n Phụng Xuân hàm chứa ý cười.
Nên như vậy, nếu cả hai người đều có cảm giác với nhau thì nên nói rõ ràng trước mặt. Không cần cả ngày làm cho trong lòng cả anh ta và cô ấy đều khó chịu.
Từ trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng cười của anh ta, Ngô Lệ Tuyền cầm điện thoại di động, cánh tay chậm rãi hạ xuống giống như vô lực. Cô ấy đang sợ cái gì, sợ ác mộng lại tái hiện, sợ người mà cô ấy rất thích lại chết thì làm sao bây giờ?
Không biết ở bên ngoài cô bạn nhỏ đang nói chuyện với bác sĩ n như thế nào, hình như rất yên tĩnh, không cãi nhau hẳn là chuyện tốt. Tạ Uyển Doanh nghĩ thầm.
Đã gần đến giờ phải đến văn phòng Cận Thiên Vũ báo cáo, Lâm Hạo vươn tay về phía bạn học Tạ: "Lấy ra đi, tôi giúp cậu đưa cho bác sĩ Cận.”
"Cảm ơn." Tạ Uyển Doanh đưa đơn xin hội chẩn cho bạn học.
Lâm Hạo đi ra khỏi phòng bệnh. Lý Khải An đi theo, tạm biệt bạn học Tạ: "Tôi tan làm trước. Phải đi gặp Triệu Điềm Vỹ. Cậu ấy được xuất viện rồi.”
"Đúng rồi, hôm nay cậu ấy xuất viện." Tạ Uyển Doanh móc ví tiền trong túi: "Cậu mua chút hoa quả cho cậu ấy giúp tôi nhé.”
"Cậu ấy sẽ không cho cậu tiêu tiền đâu." Lý Khải An một mực cự tuyệt cô: "Tôi cũng không cho." Không cho cô trả tiền liền trực tiếp rời đi.
Hai bạn học đi rồi, Tạ Uyển Doanh đi qua xem cô bé.
Mã Vân Lỵ vui vẻ nói với hai chị gái: "Em có thể trở lại trường học."
Ngô Lệ Tuyền trở về sờ sờ tóc cô bé, nói với cô bạn nhỏ: "Cậu về khoa thay quần áo đi, khi nào xong thì gọi điện thoại cho tôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn sủi cảo.”
"Được." Tạ Uyển Doanh sảng khoái đáp ứng, đi ra khỏi khoa nội tim mạch, quen đi cầu thang bộ.
Cửa thang máy mở ra, một mình Lý Á Hi đi ra từ trong thang máy đi về phía khoa nội tim mạch.
Trở lại khoa, các bậc tiền bối đều đã tan làm. Tạ Uyển Doanh thay quần áo trong phòng thay đồ, nghe thấy ở bên ngoài có y tá gọi người: "Bác sĩ Tống, anh đã trở lại rồi sao?”





Bạn cần đăng nhập để bình luận