Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 486 - Đủ loại bệnh nhân



Chương 486 - Đủ loại bệnh nhân




“Em cảm giác không nên cho cô ấy uống thuốc ngủ. Hiện tại cô ấy đang đau bụng âm ỉ. Nếu đột nhiên lên cơn đau dữ dội, e rằng thuốc ngủ sẽ không còn tác dụng.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Đau bụng sao? Đây là bệnh nhân ung thư sao?”
“Là ung thư ruột.”
“Có phải bị tắc ruột không?”
“Không phải, tạm thời chưa xác định được.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Thuốc giảm đau cũng không được sao?” Tôn Ngọc Ba suy xét.
“Giáo sư Tôn.” Tạ Uyển Doanh gật đầu với giáo sư: “Không thể cho thuốc giảm đau. Ngộ nhỡ đột nhiên khối u chảy máu hoặc đúng là bệnh tắc ruột thì không thể cho bệnh nhân uống thuốc giảm đau được.”
Cả người Tôn Ngọc Ba như đông cứng lại: lời của cô sinh viên khiến anh cảm thấy rất kinh hãi. Anh ngàn vạn lần không muốn đêm nay xuất hiện cảnh tượng ấy.
“Bạn học Tiểu Tạ. Tôi nói cho em nghe.” Tôn Ngọc Ba dựng đứng hai bả vai cô, nói nhỏ: “Đêm nay em đừng có nói gở, chúng ta phải cầu nguyện cho mọi việc phát triển theo chiều hướng tích cực, được không? Tôi biết em là người thực tế, nhưng đêm nay rất đặc biệt, cả thảy chỉ có ba người trực ban, nếu xảy ra sự cố sợ rằng chi viện sẽ không đến kịp mất.”
Giáo sư nói có lý. Nếu toàn bộ bệnh nhân đều rơi vào nguy kịch thì nhân viên trực ban đêm nay sẽ trở tay không kịp.
“Giáo sư, phía dưới mấy cái giường…”
“Chúng ta vừa đi vừa nói.” Đầu tiên Tôn Ngọc Ba đưa cô đi kiểm tra hai cái ống dẫn lưu có vấn đề gì không để xem anh có thể nghĩ ra vài cách trước mắt trải qua đêm nay rồi nói tiếp.
Lý Khải An đi theo phía sau bọn họ.
“Bệnh nhân nữ 20 tuổi giường số 38, nhập viện lúc 5 giờ hôm nay. Lúc vào cô ấy đã được tiêm metoclopramid*. Có vẻ cô là người quen của bác sĩ trong khoa chúng ta.”
*Metoclopramid là một thuốc được sử dụng chủ yếu trị các bệnh ở dạ dày và thực quản. Nó thường được sử dụng để điều trị buồn nôn và ói mửa, do rối loạn tiêu hoá hoặc chứng đau nửa đầu, sau phẫu thuật hoặc dùng hóa trị liệu cũng như chiếu tia.
Trước 5 giờ được nhập viện, không cần nói cũng biết là chiếm giường. Sợ muộn một chút bệnh nhân cấp cứu cần có giường. Bởi vì trong bệnh viện có quy định không cho bệnh nhân lưu giường, sợ rằng khi có bệnh nhân cấp cứu thì không thể nhập viện kịp.
“Nhập viện để kiểm tra đúng không?” Tôn Ngọc Ba hỏi.
“Chắc là thế. Cô ấy nói mình bị viêm dạ dày.” Tạ Uyển Doanh gật đầu.
“Viêm dạ dày thì đến khoa nội soi dạ dày mà khám chứ đến khoa ngoại của chúng ta làm gì?” Tôn Ngọc Ba cau mày, rắc rối nhất là kiểu cậy có người quen mà đến chiếm giường.
“Có thể lúc đó sẽ báo người bên nội soi tới chẩn đoán.”
Tôn Ngọc Ba nhìn cô sinh viên: rất thông minh, biết cách xử lí mấy tình huống này như thế nào.
Trên đoạn đường tới giường 36, họ thuận đường đi qua xem bệnh nhân giường 38. Lý Khải An nhìn một lúc, phát hiện ra gì đó liền nói: “Em biết cô ấy là ai rồi.”
“Là ai?” Tôn Ngọc Ba quay đầu hỏi cậu.
“Hoa khôi của trường Đại học Ngoại ngữ, tên là Lý Á Hi thì phải.”
Nghe lời của tên tiểu tử này, Tôn Ngọc Ba đẩy cậu ta từ sau lưng: “Cậu là bác sĩ mà lại đi chú ý xem người ta có phải hoa khôi hay không hả?!”
Lý Khải An chỉnh lại cái kính đã bị lệch, suýt chút nữa cau mày với giáo sư Tôn: cậu để ý người ta là hoa khôi bao giờ, chẳng qua là nhớ tới mấy câu chuyện phiếm nên mới báo cáo, không thì giáo sư lại trách cậu biết mà không nói.
Xem ra đêm nay rất rắc rối, phức tạp đây. Tôn Ngọc Ba than thở một câu, hỏi Tạ Uyển Doanh: “Em nói đi.”
“Giáo sư Tôn, giường số 49 còn trống. Em đã hỏi y tá phụ trách giường bên cạnh, họ nói bệnh nhân đó hẹn bác sĩ tối nay khoảng 11 giờ sẽ quay trở lại bệnh viện. Bởi vì công việc của bệnh nhân quá bận rộn, nên muốn xử lí xong công chuyện mới tới.”
Lại một cái giường nữa bị chiếm, xem ra còn phiền phức hơn bệnh nhân giường số 38. Số 38 nói gì cũng chỉ là hoa khôi đại học, còn số 49 vừa nghe chắc cũng phải quyền cao chức trọng gì đó. Chỉ có bệnh nhân như thế mới hẹn được bác sĩ buổi tối quay lại, hơn nữa bác sĩ còn đồng ý với họ. Vốn thì bệnh khu đâu có mở cửa buổi tối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận