Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 427 - Hỗ trợ giáo sư chuẩn bị phẫu thuật



Chương 427 - Hỗ trợ giáo sư chuẩn bị phẫu thuật




Hiện tại là tư cách trợ thủ thường trực của giáo sư Tôn, Tạ Uyển Doanh giúp giáo sư chuẩn bị vật dụng chuẩn bị chọc.
Có một bộ dụng cụ chọc tĩnh mạch dưới xương đòn được lấy ra, những vật dụng cơ bản gần như giống nhau. Y tá giúp lấy cồn i-ốt, áo phẫu thuật dùng một lần. Y tá cần phải đến phòng bệnh giúp kéo rèm trước, sơ tán những người không liên quan trong phòng bệnh.
Chọc tĩnh mạch dưới xương đòn tương đương như một cuộc tiểu phẫu, cần thao tác vô trùng. Trong phòng phẫu thuật lớn đã chật kín những ca giải phẫu, không thể làm cuộc tiểu phẫu này, thông thường có thể thực hiện trong phòng bệnh, chỉ cần cường điệu độ sạch sẽ của môi trường xung quanh.
Tạ Uyển Doanh giúp giáo sư Tôn đẩy xe trị liệu vào trong phòng bệnh.
Lúc này, y tá đã đặt xong rèm hai bên. Bệnh nhân bên cạnh giường bà cụ, người có thể đi lại thì được y tá mời đến chỗ khác ngồi. Những người không thể cử động thì chỉ có thể nằm trên giường. Y tá sẽ kéo tấm ngăn kín đáo, để tránh lúc bác sĩ thực hiện phẫu thuật dọa sợ các bệnh nhân bên cạnh, đồng thời cũng là vì bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân.
Tiểu phẫu, có thể cần phải cởi quần áo bệnh nhân.
Quần áo nửa người bà cụ giường số 8 được y tá cởi bỏ, rồi đắp chăn lên trước.
Có rất nhiều bác sĩ sinh viên y ở đây nên không cần quá nhiều nhân lực, y tá làm xong những việc này thì đi ra ngoài làm những việc khác, cần thì lại bị gọi đến.
Lúc đi, y tá đóng cửa phòng bệnh, nhìn thấy có sinh viên muốn vào học tập, nói: “Đừng vào trong nữa, quá nhiều người rồi.”
Người đã quá nhiều rồi. Dọa sợ bà cụ trên giường mất. May mắn là bà cụ lớn tuổi, mắt sớm đã mờ, không đếm rõ có bao nhiêu người xung quanh mình.
Thông thường, sinh viên y thực tập chỉ có thể đứng ở bên ngoài, giữ khoảng cách nhất định với khu vực phẫu thuật, không thể làm quấy rầy thao tác của bác sĩ, giảm bớt ô nhiễm trong khu vực vô trùng.
Triệu Điềm Vĩ và Lý Khải An đứng trong đám đông quay đầu đếm, bọn họ đứng ở đây có khoảng hai mươi mấy sinh viên, bao gồm hai người bọn họ và hai bạn học khác, lớp trường cùng với Lâm Hạo.
Có sinh viên chú ý bằng mắt của mình, vừa quan sát vừa ghi nhớ trong đâu. Có sinh viên thì lấy sổ ghi chép và bút ra, chuẩn bị vừa quan sát vừa ghi lại những kiến thức trọng điểm giáo sư nói. Nhưng đa phần thực hành trong lâm sàng, giáo sư cho phép quan sát nhưng lại ít khi giảng giải. Đặc biệt gặp phải những giáo sư không thích nói chuyện, muốn ông ấy nói ra một từ trong nội dung bài giảng cũng khó.
Giống như bác sĩ Thi Húc hiện tại, toàn bộ quá trình sự chú ý đều dành cho bác sĩ cấp dưới và trên người bệnh nhân cần phẫu thuật. Giảng bài gì? Quan trọng là hoàn thành nhiệm vụ điều trị trước. Ngày mai phải phẫu thuật rồi, việc chọc ống thông ngày hôm nay nhất định không được xảy ra sai lầm.
Tôn Ngọc Ba cảm thấy rụt rè khi gặp phải một cấp trên hơi nghiêm khắc, hiện tại anh chỉ nghĩ, tại sao đàn anh Lưu đi rồi.
“Mặc đồ phẫu thuật.” Bác sĩ Thi Húc nhìn trị số trên màn hình ở đầu giường bệnh nhân, xác định tình hình hiện tại của bệnh nhân cho phép chọc, ra lệnh.
Nghe được lệnh, Tạ Uyển Doanh để La Yến Phân trợ giúp giáo sư Tôn mặc đồ phẫu thuật, bản thân cô thì đi đến đầu giường, sắp xếp tư thế bệnh chân cho giáo sư phẫu thuật.
Chọc tĩnh mạch dưới xương đòn, đòi hỏi đầu bệnh nhân quay sang phía đối diện của thao tác phẫu thuật, tức là bên trái, tốt nhất là bỏ gối, hạ thấp đầu bệnh nhân, thậm chí là đặt vật gì đó dưới vai phải, càng lộ ra khu vực chọc càng tốt, tức là nằm giữa xương đòn bên phải.
Hôm nay bệnh nhân đã tỉnh, trước tiên tiến hành gây mê cục bộ để giảm đau cho bệnh nhân. Lúc Tạ Uyển Doanh quay đầu về phía đối diện cho bà cụ, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai bệnh nhân: “Bà ơi đừng căng thẳng, tiêm gây mê cho bà, sẽ không đau đâu. Bà đừng cử động nha, con ở đây. Có chuyện gì bà nói với con là được.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận