Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 110 - Phản ứng phải nhanh (3)



Chương 110 - Phản ứng phải nhanh (3)




"Để tôi nói cho em biết, đàn anh họ Hoàng của em hiện đang đảm nhiệm vị trí cao của bệnh viện. Cậu ấy phải đi khắp các khoa khác nhau, và cậu ấy không rảnh để đưa em đến học ở khoa của chúng ta đâu. Có thể thấy được rằng, em rất được quan tâm và là một tài năng trong khoa mình. Thế này đi, bác sĩ Vương đang túc trực mấy ngày gần đây, để ông ấy đưa em đi đi. Em sẽ có nhiều cơ hội để thực hành hơn." Chủ nhiệm Lữ đứng đối mặt Tạ Uyển Doanh nói.
Bác sĩ Vương ở bên cạnh ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Đúng, đúng vậy, giống như đêm qua, chủ nhiệm Lữ cho em cơ hội gỡ gạc đúng không? Sau này, nếu có cơ hội, để cho em khâu vết thương cũng được. Tôi có thể ở bên cạnh hướng dẫn em làm việc. Chủ nhiệm Lữ và tôi tin rằng em có đủ khả năng để làm việc này, và cũng có thể bồi dưỡng em thêm."
Hai người này đang nói gì vậy? Anh và đàn anh của anh không có đủ khả năng cho đàn em có cơ hội thực hành sao? Hai tên vô liêm sỉ này, đã quên đêm qua bọn chúng bắt nạt người mới đến như thế nào rồi sao? Hoàng Chí Lỗi bùng lên cơn tức giận.
“Đàn anh à!” Hoàng Chí Lỗi nghiến răng hỏi Tào Dũng phải làm sao, nếu là anh, anh sẽ nói thẳng mặt với hai tên khốn nạn không biết xấu hổ này.
Tào Dũng dường như không nghe thấy lời đàn em nói, liền đi tới tươi cười nói với một nhóm người: “Đi nào, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Về phần bữa sáng, chủ nhiệm Lữ và bác sĩ Vương nhất định sẽ không ăn cùng mấy người bọn họ. Chủ nhiệm Lữ nhìn đồng hồ: “Được rồi, mấy người bọn trẻ các anh đi ăn sáng đi. Tôi sẽ gọi trưởng khoa Trần và những người khác để báo cáo tình hình.”
Bác sĩ Vương đi theo sau chủ nhiệm Lữ, nói rằng ông ta sẽ đi lượn lờ trong các phòng của khoa.
Nhìn dáng vẻ huênh hoang, vỗ mông rồi bỏ đi của hai người họ, Hoàng Chí Lỗi tức giận đến mức nổi điên lên, nói: "Nhờ chúng ta giúp bọn họ dọn dẹp đống hỗn độn đêm qua, ấy vậy mà thậm chí một lời cảm ơn cũng không có."
Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy đàn anh trả lời, Hoàng Chí Lỗi quay lại thì nhìn thấy đàn anh Tào đang nhìn chằm chằm vào tiểu học muội.
Không phải Tào Dũng không nghe thấy những gì đàn em nói, chỉ là đàn em có ít kinh nghiệm xã hội nên không biết cách đối phó với những việc như thế này. Điều quan trọng nhất của bác sĩ là cứu sống mọi người, còn những việc khác không thành vấn đề.
"Em muốn ăn gì? Tối hôm qua anh thấy em chạy mấy vòng, chắc em cũng đói rồi." Tào Dũng chăm chú hỏi cô muốn ăn gì.
Nghe anh nói như vậy, Tạ Uyển Doanh trong lòng rất ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng mình chạy ra chạy vào mấy vòng đều bị ánh mắt sắc bén của vị bác sĩ phẫu thuật chính nhìn thấy hết.
Ca phẫu thuật đêm qua thực sự quá nguy hiểm, nhưng Tào soái ca dường như vẫn cứ ung dung, rất biết tự lượng sức, bình tĩnh mà không hề có chút bối rối, luôn tự mình quan sát tình hình của tất cả thành viên trong phòng phẫu thuật từng chút một. Một người như Tào soái ca thế này, thú thực, đàn anh họ Hoàng, đã tự mình lo lắng quá nhiều rồi, Chủ nhiệm Lữ làm sao có thể làm xấu mặt Tào soái ca được chứ.
Nếu có cơ hội lần sau, không biết làm trợ lý của Tào soái ca sẽ như thế nào nhỉ? Khi Tạ Uyển Doanh có suy nghĩ này trong đầu, cô nhận ra rằng mình cũng có ấn tượng tốt với khoa giải phẫu thần kinh, có lẽ là vì Tào soái ca.
Sinh viên trường Y đều như thế cả. Đôi khi bạn muốn theo học ngành nào hoàn toàn phụ thuộc vào việc thần tượng của bạn thuộc chuyên ngành nào.
“Em sẽ trở lại căng tin của trường để ăn, đàn anh ạ.” Tạ Uyển Doanh nói.
Cô không muốn gây bất kỳ phiền phức nào cho đàn anh của mình.
"Đi ăn ở căng tin trường gì chứ? Làm việc vất vả cả đêm rồi, đặt mua bên ngoài đi!" Hoàng Chí Lỗi lấy nhanh gọn chiếc điện thoại di động ra, muốn chiêu đãi bản thân và mọi người một chầu trước đã.
Bác sĩ lâm sàng, chẳng có ai không có điện thoại để đặt món bên ngoài, có nhiều cái điện thoại cũng là chuyện rất bình thường.
Tào Dũng để cho đàn em của mình đặt món, anh đã ở nước ngoài hơn ba năm, nên so với đàn em trong nước của mình, quả thực không hiểu rõ về trạng thái đặt món ở thời điểm hiện tại bằng được.
Lúc này, Tạ Uyển Doanh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hai đàn anh đến văn phòng ăn sáng.
Quay lại văn phòng khoa, thấy Tào soái ca sau khi về nước đã có văn phòng của riêng mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận