Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 373 - Đi tới khoa ngoại tổng hợp 1



Chương 373 - Đi tới khoa ngoại tổng hợp 1




Đi lên tầng tám, cô phát hiện khoa ngoại tổng hợp 1 ở phía đối diện khoa ngoại lồng ngực. Lúc trước cô thực chất không chú ý đến. Chả tránh các giáo sư đều nói cô toàn cơ bắp.
Tiến vào khoa ngoại tổng hợp 1, bầu không khí của nơi này dĩ nhiên khác hẳn ngoại tổng hợp 2.
Bề ngoài khoa ngoại tổng hợp 2 để lại cho người ta ấn tượng đều lạnh lẽo vô tình, người nào người nấy đều tỏ ra không thương tiếc, bác sĩ y tá cực kỳ tốt, tốc độ làm việc nhanh như cơn gió, quá để tâm tới hiệu suất.
Hôm nay tới khu bệnh đầu của khoa ngoại tổng hợp 1, trước mắt có thể thấy được những gương mặt tươi cười, cả một đám cảm giác ngập tràn niềm vui. Điều này không hẳn, cô vừa mới đến, có người chủ động ra cửa phòng đón cô.
“Em tìm ai?” Là một chị y tá trưởng gần gũi ôn hòa.
“Em tìm chị Xảo Văn, chị ấy là y tá ở đây, nghe nói nhập viện rồi.” Tạ Uyển Doanh giải thích.
Đối phương thấy tấm thẻ bác sĩ thực tập treo trước ngực cô liền nhận ra cô ngay, kêu lên sợ hãi: “Em là bác sĩ Tạ?”
“Vâng, thưa y tá trưởng.”
“Ai da, em còn trẻ như vậy sao?”
Sinh viên y đều trẻ tuổi, vấn đề là rất nhiều tiến sĩ y tuổi tác khá cao vẫn học, giống như ba người La Yến Phân bọn họ.
Trong mắt y tá trưởng lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ, chưa từng gặp qua một nữ tiến sĩ y ngoại khoa nào trẻ tuổi như Tạ Uyển Doanh vậy.
“Em…” Đối với câu hỏi này, Tạ Uyển Doanh không biết giải thích thế nào mới phải. Các bác sĩ trong tổ, người trẻ tuổi không phải chuyện tốt mà là một chuyện xấu. Bởi vì người bình thường cũng rõ bác sĩ trẻ tuổi không có kinh nghiệm.
“Em mau tới đây đi.” Y tá trưởng vẫy tay gọi cô.
Cho rằng y tá trưởng muốn dẫn nàng tới phòng bệnh thăm hỏi bệnh nhân, Tạ Uyển Doanh cùng đi theo. Y tá đi dọc con đường tới đứng bên trong văn phòng chủ nhiệm.
“Chủ nhiệm Trịnh, bác sĩ Tạ khoa ngoại tổng hợp 2 đã đến, em ấy muốn tới tìm Xảo Văn khoa chúng ta.” Y tá trưởng đẩy cửa nói với bác sĩ bên trong đang đứng chỗ ban công.
“Tới rồi sao? Mở cửa để em ấy vào trong.”
Nghe thấy lời này, y tá trưởng nép sang một bên, tiếp đó một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Tạ Uyển Doanh.
“Giáo sư Giang.” Tạ Uyển Doanh hét lên.
“Vào đi.” Bác sĩ Giang nhìn thấy cô thật háo hức, giơ tay bảo cô tiến vào trong, giới thiệu lãnh đạo khoa với cô: “Đây là chủ nhiệm Trịnh khoa chúng tôi.”
Người đàn ông năm mươi mấy tuổi đứng sau bàn làm việc, tự mình sửa sang lại đồ vật trên bàn, tuổi tác lớn hơn chủ nhiệm Thẩm, khuôn mặt chứa đầy ý cười, như một ông lão hiền hậu.
So sánh với Thẩm Cảnh Huy, thật sự làm người ta cảm thấy chủ nhiệm hai phòng hoàn toàn trái ngược nhau.
“Trước tiên lấy cho em ấy cốc nước.” Chủ nhiệm Trịnh nhiệt liệt chào mừng khách đến thăm.
“Để tôi để tôi.” Y tá trưởng đáp.
“Chủ nhiệm, em không cần uống nước ạ. Em chỉ tới tìm chị Xảo Văn, xong việc cần quay về khu bệnh của chúng em, còn có chút việc…” Tạ Uyển Doanh giải thích với lãnh đạo.
“Em ở khoa ngoại tổng hợp 2 thấy thế nào? Em ở chỗ đó có tốt hay không?” Mắt chủ nhiệm Trịnh thấy cô có chút thúc giục, bảo cô không cần khẩn trương: “Chủ nhiệm Thẩm của các em có phải rất nghiêm túc không? Nơi này của chúng tôi không giống với chủ nhiệm Thẩm, không có nhiều luật lệ như vậy.”
“Chủ nhiệm Thẩm không có đặt ra luật lệ cho chúng em ạ.” Tạ Uyển Doanh nhớ khoa ngoại tổng hợp 2 vốn không có như vậy, chỉ bởi vì lúc họp mặt của hai khoa ngoại tổng hợp giống hệt như chiến tranh chấm dứt nhanh chóng vậy.
Chủ nhiệm Trịnh ngẫu nhiên phát hiện phong cách nói chuyện của cô: “Ai?”
Bác sĩ Giang bật cười thành tiếng: “Chủ nhiệm, con người em ấy rất thật thà.”
“Hoàn toàn không nhìn ra.” Chủ nhiệm Trịnh lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Có điều lúc trước nghe nói ai là nữ học bá xinh đẹp, cho rằng bạn thẩn là hoa hậu giảng đường sẽ kiêu ngạo coi thường người khác hoặc là nói lời ngon ngọt mê hoặc lòng người. Hôm nay tiếp xúc cảm thấy không giống vậy.
“Chả trách chả trách.” Chủ nhiệm Trịnh cầm vở trong tay phất phất, trong miệng thốt ra lời cảm thán.



Bạn cần đăng nhập để bình luận