Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2997: [2997 ] giá trị (length: 4039)

Những lời này là của ai nói. Trước khi trùng sinh, Hồ Hạo và Triệu Văn Tông từng sau lưng nàng nói những lời này, sau đó truyền đi truyền lại khiến nàng biết được. Hồ Hạo thích Trương Vi, gia cảnh của Trương Vi có lợi cho hắn, Trương Vi có nhược điểm có thể để hắn, Hồ Hạo, nắm bắt. Triệu Văn Tông thì cho rằng nàng ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có gì.
Cái chuyện nhân tính đặt lợi ích lên trên hết đã được dì nhỏ Chu Nhược Mai nói đến quá rõ ràng.
Từng người từng người trong tình yêu đều toàn là những kẻ tinh ranh, trước khi trùng sinh, chỉ có Tạ Uyển Oánh là ngốc nghếch, cứ cho rằng tình yêu chỉ đơn thuần là tình yêu.
"Ngươi có biết không? Ta thích ngươi." Thường Gia Vĩ vừa nói vừa thở phì phò ra những lời này, trái tim trong ngực đập mãnh liệt cứ như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng uống một ngụm cà phê để trấn áp nhịp tim.
Tạ Uyển Oánh ngẩng mặt lên, trong vẻ mặt yên tĩnh mang theo biểu cảm "Một cây gân" trả lời đối phương: Thường lão sư, anh có biết mình đang nói cái gì không?
Tay cầm cà phê của Thường Gia Vĩ run run, chỉ muốn ôm đầu mình, tự xấu hổ không chịu nổi.
Không phải lỗi của nàng mà là do hắn sai. Nàng có biết cái gì gọi là như thế không. Giống như trước khi nàng trùng sinh, có một đám đàn ông hứng thú với nàng nhưng chẳng ai dám theo đuổi mà bỏ rơi nàng.
Loại thích này có thể gọi là thích sao? Tự mình cảm động mình mà thôi?
Đừng nên hỏi nàng vì sao không ngã nhào theo, lý do ở trên đã nói rồi, người ta cho rằng theo đuổi nàng chẳng có giá trị, nàng có theo đuổi lại cũng vô dụng. Chưa kể tính tình của nàng tuyệt đối sẽ không ép buộc ai đó nói thích nàng.
Lý do mà Thường tiền bối không nghiêm túc theo đuổi nàng rất đơn giản, cũng là cho rằng theo đuổi nàng không đáng.
Vì vậy mà Thường Gia Vĩ ở trong lòng mắng chửi Tào Dũng. Nếu không phải có người tên Tào Dũng đó xuất hiện và quen biết với nàng trước, thì Thường Gia Vĩ hắn làm sao lại không dám theo đuổi. Thật sự nuốt không trôi cục tức này, hắn chua chát nói một câu: "Có phải hắn đã nói gì với cô rồi không?"
Tối hôm qua Tào Dũng thay đổi quá rõ ràng, khiến hắn từ tối qua đã giãy giụa đến giờ, nhất thiết phải nói ra những lời này.
Tạ Uyển Oánh cho rằng những loại câu hỏi này không cần trả lời, dù sao Thường tiền bối đã có ý nghĩ của riêng mình.
"Tôi vẫn luôn nhìn cái người đó không vừa mắt." Thường Gia Vĩ tiếp tục thao thao bất tuyệt mở máy hát, "Hắn muốn nói sớm thì nên nói với cô rồi, chứ không phải là thấy ánh mắt của người xung quanh mới hành động."
Sư huynh Tào dám vạch trần vấn đề, làm cho người khác hiểu lầm rằng là hắn nói chuyện không hề kiêng kỵ. Thực ra Tào sư huynh tương lai muốn làm lãnh đạo lớn, hiểu rõ hơn ai hết phải thận trọng lời ăn tiếng nói.
Cho nên, trước khi Tào sư huynh tỏ tình với nàng, thì nàng dựa vào cái gì mà cho rằng Tào sư huynh nhất định là thích nàng đến mức sẽ cưới nàng, mà không phải là chỉ đang đùa giỡn thôi?
Mặt khác, nàng sẽ lo lắng sợ mang rắc rối đến cho đối phương. Điều này đã định sẵn nàng sẽ không chủ động nói ra để bắt người khác phải bao dung cho phiền phức của nàng. Sư huynh có quyền cân nhắc kỹ càng lợi hại và việc bản thân có thể chịu đựng được phiền toái của nàng hay không.
Tình yêu thất bại của cha mẹ khiến nàng phải thận trọng lại càng thêm thận trọng, thà có thì có, không có thì thôi, mọi thứ cứ để tự nhiên, yêu không cần oanh oanh liệt liệt, đã từng thề non hẹn biển cũng có thể biến thành oán hờn.
Thường tiền bối là một người lương thiện, rất đàng hoàng, rất nghĩa khí mà nói với nàng: "Oánh Oánh, sau này nếu có ai dám khi dễ em, em cứ nói cho anh."
Tạ Uyển Oánh lắc đầu: Không cần thiết. Người khác không khi dễ được nàng. Nếu không, sao có thể có đại đa số nam sinh không dám theo đuổi nàng chứ.
Không lâu sau, trong phòng làm việc của Phó Hân Hằng đón một vị đồng học có vẻ mặt ủ rũ như chó nhà tang.
"Cậu đi tìm Tào Dũng?" Phó Hân Hằng vừa hỏi vừa chủ động rót cho hắn một ly nước.
Thường Gia Vĩ ngồi phịch trên ghế sofa, tay chân dang ra, biến thành một con cá muối nằm đó, nghe thấy tiếng của bạn học cũ thì ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin: Cái tên bạn học cũ như người máy này lại thông suốt về chuyện tình cảm vậy sao? Lại còn hiểu mà hỏi hắn chuyện này nữa.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận