Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 72 - Khen thưởng (3)



Chương 72 - Khen thưởng (3)




Những lời này của Tào soái ca nói khá có lý.
Chu Hội Thương và Nhậm Sùng Đạt cảm giác được thái độ khiêu khích của người nào đó: Muốn cướp người à? Học hỏi Tào soái ca trước đi. Ngay từ đầu cũng không biết phải bỏ ra mà chỉ dựa vào cái miệng muốn cướp người à?
Nhậm Sùng Đạt sau đó nghĩ cũng đúng, ai nói chỉ có bệnh viện trực thuộc muốn giữ lại nhân tài, nhân tài tốt thì trường đại học càng muốn giữ lại!
"Ăn đi, ăn đi, không đủ thì gọi thêm, muốn ăn gì thì nói."
Nhậm Sùng Đạt và Chu Hội Thương phản ứng lại, cùng nhau vung đũa gõ vào bát Tạ Uyển Doanh thúc giục.
Cảm thấy tình thế không ổn, ba người ép cô không thể không làm khách. Tạ Uyển Doanh nhìn thấy Tào soái ca với lúm đồng tiền nhỏ trên khóe miệng. Tào Dũng nhếch miệng cười trông y hệt mấy tên xảo quyệt.
Nào dám tiếp tục rơi vào "bẫy" của Tào soái ca. Không lên tiếng, vội vội vàng vàng ăn bát mì thịt bò rồi nói sau.
Trong thời đại này, mì bò là thứ thiệt, đủ thịt bò, mì cũng đủ no.
Mấy người buôn bán thời đó không tính toán người mua bao giờ. Lúc đó, nguyên liệu nấu ăn cũng tương đối rẻ, đúng là nền công nghiệp chưa bị ô nhiễm.
Ăn xong một tô mì bò lớn, vừa lòng thỏa ý. Tạ Uyển Doanh lau miệng, lại nhìn đối diện ba thầy thấy cô ăn xong thì mỉm cười, bảo cô nhanh chóng đứng dậy: "Cám ơn các tiền bối. ”
Học muội rất thông minh mà, biết đổi giọng gọi tiền bối.
Sau đó, Nhạc Văn Đồng cùng cô trở về ký túc xá. Tuy rằng cô muốn nói không cần, bất quá người ta theo lệnh của Nhậm giáo chủ nên cô cũng không dễ làm đối phương khó xử. Trên đường đi, cả hai người cũng không còn gì để nói.
Ngày hôm sau vừa tỉnh lại, thức dậy muộn hơn bình thường một chút, tối hôm qua thân thể và tinh thần đều quá mệt mỏi.
Đi đến căng tin ăn sáng, dọc theo đường đi có thể nghe thấy không ít người bàn tán chuyện xảy ra tối hôm qua.
"Các cậu có nghe nói chưa? Nghe nói có tân sinh viên năm nhất cứu người ở cổng sau bệnh viện của chúng ta."

‘Các thầy cô khoa lâm sàng đều giật mình. Nghe nói là bệnh nhân vỡ động mạch đùi, may mà được cầm máu kịp thời.’’
"Năm nhất? Không phải chỉ mới vào trường chúng ta được vài ngày sao? ”
"Là ai, tên gì?"
"Đó hẳn là một thiên tài xuất thân con nhà nòi rồi! Cha mẹ là bác sĩ, và tất cả các thành viên trong gia đình đều là bác sĩ."
Tạ Uyển Doanh đi qua đám đông, mua trứng, bánh mì và sữa đậu nành ở cửa phòng ăn, ăn vội vàng để đi ra sân tập.
Huấn luyện quân sự bắt đầu từ hôm nay.
May mắn thay, khóa huấn luyện quân sự bắt đầu, và sự chú ý của toàn trường đã bị thu hút bởi không khí huấn luyện quân sự của các tân sinh viên.
Đài phát thanh của trường hôm nay phát sóng cũng là chương trình đặc biệt huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất.
Tạ Uyển Doanh là nữ sinh duy nhất trong lớp, cho nên được phân đến cùng các nữ sinh khác thành lập một đội huấn luyện riêng.
Các cô gái ở các khoa khác ít nhất có thể tụm lại tốp năm tốp ba cùng nhau tán gẫu, Tạ Uyển Doanh và những người này không có cách nào kết bạn với nhau.
Tất cả họ đều là sinh viên đại học, chỉ có cô ấy sẽ học tám năm lên tiến sĩ. Do đó, việc kết bạn khó có thể duy trì trong tám năm.
Không phải là cô không muốn kết bạn với họ, nhưng ánh mắt của họ nhìn cô rất khác.
Huống hồ thời gian huấn luyện quân sự rất ngắn, mười ngày kết thúc, huấn luyện viên rời đi, bọn họ bắt đầu hình thức tự chủ. Một đám người mỗi người trở về các khoa.
Nếu không có bạn bè, chắc hẳn có một chút cô đơn.
Tối hôm đó toàn bộ quân huấn kết thúc, Tạ Uyển Doanh trở lại ký túc xá, mở cửa ra, đột nhiên nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện.
"Ai da, học muội đã trở lại."
"Cậu nói em ấy có thích món quà mới mà chúng ta mang cho em ấy hay không."
Ngay sau đó, người từ bên trong đã mở cửa đứng trước mặt cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận