Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1972: [1972 ] giảng nguyên tắc (length: 4053)

Tạ Uyển Oánh chỉ nhìn sư huynh, bộ đồ trên người vẫn là bộ đồ ca làm phẫu thuật chưa kịp thay, liền biết sư huynh vừa từ phòng mổ chạy tới, nàng nói: "Sư huynh chắc là mệt lắm rồi."
"Ngươi mà đến phòng can thiệp của bệnh viện chúng ta, biết chỗ này tụi ta làm bao nhiêu ca phẫu thuật không?" Thân Hữu Hoán đứng bên cạnh cô, nháy mắt tinh nghịch với nàng, "Còn nhớ chỗ này của tụi ta không?"
Lúc Tào Dũng ở đó, mặt hắn thực sự không dám ngoẹo qua, chỉ dám thừa lúc Tào Dũng đang kiểm tra cho bệnh nhân lén hỏi một câu.
Tạ Uyển Oánh gật gật đầu, sư huynh đã cứu biểu ca nàng, nàng nhất định nhớ phải cảm ơn.
Tiểu sư muội điểm này đáng yêu nhất, ăn nói ngọt ngào một cách tự nhiên, không làm người ta có cảm giác ngại ngùng. Thân Hữu Hoán nhoẻn miệng cười lớn, quay đầu hỏi bác sĩ Tề đang đứng một bên: "Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, cậu hỏi rõ cô ấy tại sao lại té xỉu lúc đó chưa?"
Mọi người đều rất tò mò về vấn đề này.
Bác sĩ Tề đáp: "Hỏi rồi, nhưng mà hình như chính cô ấy cũng không nói rõ được."
Bởi vậy bác sĩ chủ trị nghi ngờ bệnh nhân có khả năng bị mất trí nhớ tạm thời, nhất định phải mời bác sĩ khoa ngoại thần kinh qua kiểm tra.
Bác sĩ nghi ngờ bệnh tình cô ấy nặng. Mẫn a di trước đó sợ ảnh hưởng đến Tôn Dung Phương, không dám nói thật với bác sĩ. Giờ gọi điện thoại cho Trương cục xác nhận hai việc không liên quan đến nhau, Mẫn a di mới nói thật với bác sĩ.
Một đám bác sĩ nghe xong cô ấy kể lại, vẻ mặt cũng giống như Tạ Uyển Oánh, rất thâm sâu khó lường.
"Vậy bác sĩ Hồ này là bị làm sao vậy?" Mẫn a di hỏi các bác sĩ.
Bác sĩ Tề, Thân Hữu Hoán thì muốn trố mắt nhìn nhau.
Tào Dũng thì trầm tĩnh, sắc mặt nghiêm túc.
Sư huynh và thầy giáo chắc chắn đoán ra bác sĩ Hồ mắc bệnh gì dễ dàng hơn nàng. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
Không thể trả lời trực tiếp nghi vấn này của bệnh nhân, một đám bác sĩ lui ra khỏi phòng bệnh, thảo luận lại.
Tạ Uyển Oánh lẽo đẽo theo sau, lẳng lặng nghe các tiền bối thảo luận xem nên xử trí với bác sĩ Hồ như thế nào.
"Chuyện này có nên báo lên Bắc Đô tam không?" Bác sĩ Tề do dự nói, "Chắc bác sĩ Hồ không kể vấn đề của mình cho đồng nghiệp. Tôi chưa từng nghe thấy bác sĩ Tả nhắc đến chuyện này."
Một bác sĩ mắc bệnh về mắt, đặc biệt là người này vẫn là bác sĩ ngoại khoa, ảnh hưởng rất lớn.
"Cô ấy..." Thân Hữu Hoán nhăn mày, vẻ mặt hơi sửng sốt, rõ là khá bất ngờ.
Là không ai nghĩ tới, chuyện này lại sẽ thành ra như vậy. Lúc trước, người nào cũng cảm thấy sự việc kỳ lạ, hướng nghi ngờ đều là bác sĩ Hồ làm chuyện xấu với bệnh nhân. Kết quả sự thật chứng minh trên thế giới này không có nhiều người xấu như vậy, là do bác sĩ Hồ mắc bệnh.
Dù là bác sĩ, dù là đồng nghiệp, nếu đổi vị trí suy nghĩ, động cơ mà bác sĩ Hồ giấu bệnh của mình chắc là bản thân không muốn bị cách chức.
Bắt một bác sĩ ngoại khoa đột nhiên buông con dao mổ của mình, rất khó có thể điều chỉnh được tâm lý. Đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, thích nhất vẫn là dao mổ, nếu không cầm dao mổ thì không còn là bác sĩ ngoại khoa nữa.
Những lời đồng cảm cho bác sĩ Hồ này, Thân Hữu Hoán và bác sĩ Tề đều không dám mở miệng. Nguyên nhân là có một người khác ở đó – Tào Dũng.
Bác sĩ Tề dùng ánh mắt ra hiệu với Thân Hữu Hoán: Tiểu sư đệ Tào này sẽ nghĩ như thế nào?
Người như sư đệ Tào này, nổi danh là dũng sĩ ở quốc hiệp, như việc phẫu thuật có thể trực tiếp chỉ ra chỗ người bệnh gặp vấn đề. Thân Hữu Hoán đáp lại bác sĩ Tề bằng một ánh mắt lạnh nhạt: Cần gì phải hỏi.
Tào Dũng nghiêm túc nói: "Đương nhiên phải báo lên Bắc Đô tam."
Mấy người nghe hắn nói vậy đều tỏ vẻ: Quả nhiên là vậy.
Nguyên tắc mà Tào Dũng nói là đúng. Có lẽ bác sĩ Hồ sẽ không tuỳ tiện làm phẫu thuật cho bệnh nhân khi mắt không nhìn thấy rõ, nhưng nghề y vốn nguy hiểm, chuyện đó thực sự tồn tại, có thể gây ra nguy hiểm tiềm ẩn cho bệnh nhân, nhất định phải ngăn chặn.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận