Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 738: Ông là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng



Chương 738: Ông là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng




Chương 738: Ông là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng
Tiếng dép lê chạy “lạch bạch” bên ngoài hành lang phòng phẫu thuật, sau đó, Triệu Hoa Minh với quả đầu muối tiêu xuất hiện ở cửa. Con ngươi co lại, thấy rõ cháu trai nằm trên bàn mổ, Triệu Hoa Minh tối sầm mắt, suýt nữa đã ngất xỉu.
Nhịp tim của bệnh nhân được gây mê ổn định, nhưng nhịp tim người khác không ổn định, nghĩ rõ ràng là Triệu Hoa Minh xuất hiện có thể sẽ xảy ra chuyện. Từng ánh mắt hướng về bác sĩ mổ chính.
Đôi tay Đào Trí Kiệt thao tác nhanh nhẹn, tiết tấu mượt mà, vầng trán bên ngoài mặt mạ toát ra vẻ bình tĩnh.
Vài người trợ lý theo dõi tiết tấu nhanh chóng của anh ta, không ai để ý đến Triệu Hoa Minh. Rõ ràng là bác sĩ mổ chính không cho phép.
“Bác, bác sĩ Đào…” Triệu Hoa Minh nói giọng ngập ngừng, những gì cần nói tiếp theo đó như thể ông đã thua thiệt, nếu không ông đã nhanh chóng chạy đến bệnh viện nói rõ ràng với Đào Trí Kiệt.
Hét lên làm cho Đào Trí Kiệt ngừng làm phẫu thuật cho cháu trai ông sao? Giấy đồng ý phẫu thuật là do con dâu ông ký, ông dựa vào cái gì mà kêu dừng?
Hơn nữa là tự bệnh nhân đồng ý muốn thực hiện cuộc phẫu thuật này, bệnh nhân đã giao tính mạng của mình cho bác sĩ. Nếu bác sĩ bởi vì người khác ngăn cản mà không hoàn thành cuộc phẫu thuật, tương đương với việc phản bội sự tín nhiệm quan trọng nhất của bệnh nhân, có thể gọi là bác sĩ nữa không?
“Mời giáo sư Triệu đến văn phòng bác sĩ đợi!” Đào Trí Kiệt nói giọng ôn hòa, nhưng lời lẽ lại lạnh như băng, ra hiệu đuổi người ngay tại chỗ.
“Bác sĩ Đào, tôi.” Triệu Hoa Minh cố gắng nói chuyện, cố gắng để cho mình được ở lại.
“Người đâu?” Hà Quang Hữu hét lên thay cho bác sĩ mổ chính.
Hiển nhiên Triệu Hoa Minh ở lại đây thêm một giây nữa có thể sẽ trực tiếp ngất xỉu. Bác sĩ phẫu thuật có trách nhiệm là không được để cho tình trạng này xảy ra rồi đe dọa đến quá trình phẫu thuật.
Y tá lưu động lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp đến giúp đỡ.
Có người nhanh chóng chạy tới kéo Triệu Hoa Minh đi: “Ông Triệu, ông yên tâm, ông xem, ngoài bác sĩ Đào ở đây thì còn có bác sĩ Tào cũng ở đây mà.”
Tào Dũng? Ánh mắt của Triệu Hoa Minh rơi trên người Tào Dũng, trong mắt không chỉ có kinh ngạc, mà còn có một chút sợ sệt?
Tào Dũng quay đầu lại, chầm chậm nhìn vào ông ấy, nhíu mày lại.
Tất cả những bác sĩ trẻ tuổi ở đây đều thấy được ánh mắt của Tào Dũng, ngay sau đó nhìn thấy đôi chân của Triệu Hoa Minh suýt nữa đã quỳ sụp dưới đất không dậy nổi.
Tim Tạ Uyển Doanh đập thình thịch, rồi như là thắt lại: Cô chưa từng thấy biểu cảm này của đàn anh Tào, rất nghiêm khắc, nghiêm khắc đến nỗi thấu hiểu triệt để đến sâu thẳm tận đáy lòng của bất kỳ bác sĩ nào.
“Ông vẫn là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng phải không?” Tào Dũng hỏi Triệu Hoa Minh.
Khóe miệng Triệu Hoa Minh run run: “Phải…”
“Nếu đã như vậy, ông đổ mồ hôi làm gì?”
Triệu Hoa Minh duỗi bàn tay ra sờ vào mặt mình, vuốt xuống toàn là những giọt mồ hôi nhớp nháp.
“Đi rửa mặt đi. Cũng không phải không cho ông xem.” Tào Dũng bình tĩnh nói hết câu rồi xoay người đi.
Trong phòng phẫu thuật cần giữ im lặng, không được có một cuộc cãi vã nào.
Đúng, đi rửa mặt. Đầu óc của Triệu Hoa Minh dường như tỉnh táo lại vì lời nói của anh, ông quay người rời đi.
Cánh cửa của phòng phẫu thuật đóng chặt.
Giống như vừa nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tạo xong lỗ thủng rồi, nội soi đi vào bên trong cơ thể người bệnh, trước tiên là kiểm tra tình trạng lá gan của bệnh nhân và các mô xung quanh.
Tất cả ánh mắt đều tập trung lên màn hình. Các bác sĩ dưới sự giám sát chuyên nghiệp, có suy nghĩ tìm tòi, có băn khoăn, lo lắng.
Lúc nhìn vào màn hình cùng với những người khác, Nhạc Văn Đồng đột nhiên phát hiện Tạ Uyển Doanh ở bên cạnh không nhìn vào màn hình.
Ánh mắt của Tạ Uyển Doanh rơi vào vị trí những lỗ thủng được tạo ra bởi bác sĩ mổ chính trên da của bệnh nhân.
Tại sao mối quan tâm của cô khác với những người khác? Nhạc Văn Đồng thắc mắc.





Bạn cần đăng nhập để bình luận