Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3516: [3516 ] là không muốn sao (length: 4061)

Ở trong bệnh viện từ trước đến giờ hễ có tin tức trọng đại gì thì không thể che giấu được, chúng lan truyền rất nhanh, chẳng bao lâu thì người nên biết đều đã biết hết cả rồi.
"Ân bác sĩ, anh không biết sao?" Người vừa đến phòng làm việc dự bị của giáo sư Vi Thiên Lãng là bác sĩ khoa chỉnh hình đến để hội chẩn liên khoa, tiện thể tiết lộ chút tin tức, thăm dò bọn họ.
Người khoa ngoại tiết niệu nhất thời phát hiện ra rằng, cái mạng lưới bát quái của mình lại không nhạy trước mặt vị "tôn phật" này. Có thể thấy Đào Trí Kiệt là có ý muốn giấu giếm ai đó.
Người mà Đào Trí Kiệt muốn giấu, đương nhiên là Ân bác sĩ khoa ngoại tiết niệu của bọn họ.
Lần đầu tiên nghe được tin tức này, Ân Phụng Xuân hết sức kinh sợ, trong đầu lập tức nguyền rủa người khoa ngoại gan mật tụy cả trăm lẻ tám ngàn câu: Được lắm, Đào Trí Kiệt bác sĩ, giỏi làm ra vẻ, học ai không học, lại đi học cái kiểu che đậy của Đới Vinh Hồng khi xưa, chẳng lẽ không sợ âm mưu bị bại lộ, đến lúc đó lại xảy ra chuyện lớn không thể thu thập giống vậy sao?
"Xem ra bác sĩ Đào không muốn để Ân bác sĩ biết chuyện này." Đồng nghiệp khoa chỉnh hình, bác sĩ Hàn phân tích biểu tình của người trong cuộc nói.
"Ân bác sĩ có quyền được biết." Vi Thiên Lãng đỡ gọng kính quan sát tình hình, "Dĩ nhiên, cũng có khả năng là bệnh nhân không muốn nói ra ngoài nên đã yêu cầu bác sĩ Đào làm như vậy."
Cái khó của người làm thầy thuốc là ở chỗ không được tiết lộ những thông tin riêng tư của bệnh nhân khi chưa có sự đồng ý của họ. Từ điểm này mà nói, những người bên khoa ngoại gan mật tụy đang tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc hành nghề y, không thể nói sai được.
Chỉ có thể nói là lần này Đào Trí Kiệt làm việc có vẻ hơi cứng nhắc. Loại chuyện này vốn dĩ là giấy không gói được lửa, không nói rõ tình hình của bệnh nhân thì cũng có thể gọi điện thoại nhắc nhở người ta từ một góc độ khác.
"Bác sĩ Đào xưa nay làm việc rất khéo léo, lão luyện." Đồng nghiệp khoa chỉnh hình, bác sĩ Hàn không quá tán thành với suy đoán của Vi Thiên Lãng.
Đào Trí Kiệt được mọi người gọi là người hiền lành, trong bệnh viện ai cũng biết anh là người làm việc khôn khéo, linh hoạt và mẫu mực, cơ bản là mọi việc chỉ cần anh ta muốn làm, thì đều có thể làm đến mức không một kẽ hở, không đắc tội ai. Chính vì vậy, mà người chính trực thường không thích anh ta, cảm thấy anh ta giả tạo.
Lời của bác sĩ Hàn cũng đúng, không cần phải nghĩ thêm nữa, "tôn phật" kia là không muốn cho anh biết chuyện, tám phần là sợ anh không xử lý tốt rồi tiết lộ cho bạn gái anh biết. Ân Phụng Xuân nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
"Bệnh nhân không nằm viện sao?" Đệ tử lớn của Vi Thiên Lãng quan tâm hỏi.
"Nghe nói là không ở khoa ngoại gan mật tụy. Có lẽ lần này kiểm tra ra không phải vấn đề của khoa ngoại gan mật tụy, nên không phù hợp nằm ở đó."
"Có thể cho bệnh nhân nằm viện làm xong các xét nghiệm trước đã, sau khi kiểm tra ra cái gì thì lại chuyển khoa sau."
Tình huống mà Vi Thiên Lãng nói là rất thường thấy trong lâm sàng. Nên nói rằng, thông thường khi bệnh nhân lần đầu phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng, các bác sĩ sẽ rất lo lắng và nhanh chóng yêu cầu bệnh nhân nhập viện để theo dõi, vì sợ bệnh nhân ra ngoài gặp chuyện bất trắc.
"Chỉ có thể là do bệnh nhân không muốn nhập viện thôi?" Bác sĩ Hàn đoán.
Không nhập viện, không điều trị thì sẽ thế nào? Hay lại nghĩ tới việc liên lụy bạn gái mình sao? Trong đầu không khỏi thoáng qua những ý nghĩ đó, Ân Phụng Xuân nhíu mày lại càng chặt hơn.
Thấy vẻ mặt đó của anh, Vi Thiên Lãng nói với anh: "Ân bác sĩ, cậu xuống phòng phẫu thuật trước đi."
Ở lại đây nghe tiếp những suy đoán này nữa thì anh sẽ bùng nổ mất. Ân Phụng Xuân gật đầu, thu dọn lại tâm trạng rồi sẽ nói chuyện sau khi hoàn thành xong công việc hôm nay.
"Ân bác sĩ rất điềm tĩnh." Nhìn theo bóng lưng bình tĩnh và đĩnh đạc rời khỏi phòng làm việc của anh, bác sĩ Hàn nói với Vi Thiên Lãng, anh có chút không hiểu tại sao Đào Trí Kiệt lại giấu chuyện với người này.
Vi Thiên Lãng nghĩ, có lẽ là do Đào Trí Kiệt cho rằng anh hiểu rõ cái tính cách trong nóng ngoài lạnh của tên đệ tử này. Đừng nhìn vẻ mặt bình thản, bây giờ xác suất lớn là trong lòng Ân Phụng Xuân đang như núi lửa sắp phun trào vậy.
Buổi sáng ở bệnh viện luôn là thời điểm bận rộn nhất, thang máy chật ních người, làm một bộ phận những người không đợi được đã phải đi cầu thang bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận