Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 762: Không phải lỗi của bác sĩ



Chương 762: Không phải lỗi của bác sĩ




Chương 762: Không phải lỗi của bác sĩ
Choáng váng. Bệnh nhân được cho là đã bị choáng váng bởi lời nói của bác sĩ.
Các tiền bối chuẩn bị tan ca chỉ có thể mặc lại chiếc ao blouse, đi tới phòng bệnh nhân.
Hà Quang Hữu đeo ống nghe, tập trung nghe tim phổi cho bệnh nhân. Đối diện, khi y tá cầm máy đo huyết áp đo huyết áp cho bệnh nhân, hai tay bệnh nhân run rẩy không ngừng.
“Hay là tiêm thuốc để ổn định trước.” Hạ Cửu Lượng đi tới giúp đỡ và nói ra ý kiến của mình.
Hà Quang Hữu quay đầu lại, tầm mắt hướng đến Tống Học Lâm đứng ở cuối giường, khuôn mặt xanh mét hỏi: "Lúc cậu bàn giao bệnh nhân có nghe cho kỹ không!"
"Có." Tống Học Lâm đáp, hai mắt tiếp tục nhìn bệnh nhân trên giường bệnh nghiêm túc quan sát.
Lý Á Hi nằm trên giường bệnh lại nhìn thấy anh ta hình như đang sợ hãi, sợ đến nỗi nước mắt rơi lã chã.
Các tiền bối đứng xung quanh quanh vỗ trán "ôi trời".
Tạ Uyển Doanh đứng ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này cũng rất giật mình, không rõ chuyện gì xảy ra. Khi cô bàn giao bệnh nhân cho bác sĩ Tống, cô nói rất rõ ràng, nói rằng bệnh nhân không biết tình trạng bệnh tình.
“Doanh Doanh.” Bạn học Triệu ở phía sau gọi cô.
Tạ Uyển Doanh quay đầu đi đến chỗ bên cạnh bạn học.
Triệu Điềm Vĩ hai tay ôm bụng đã cười một lúc.
Tạ Uyển Doanh bảo bạn học cẩn thận miệng vết thương.
"Nói cho cậu biết, anh ta có biểu tình như vậy, không nói lời nào cũng có thể dọa chết bệnh nhân." Triệu Điềm Vĩ nói với cô.
Những người khác không có cảm nhận sâu sắc về bệnh nhân như anh ta, lần đầu tiên gặp được người Bắc Đô này cậu ta đã cảm thấy anh ta giống như thần chết vậy.
“Bác sĩ Tống rất giỏi, cậu đừng có nói bậy.” Tạ Uyển Doanh nhắc nhở bạn học: “Là anh ấy đã cứu mạng cậu đấy.”
Nếu không phải có Tống Học Lâm ban đầu nói góc độ không đúng, thì cả cô cũng làm sao có thể liên tưởng đến vấn đề là vị trí của gan.
"Tôi không nói kỹ thuật của anh ta không giỏi, mà là." Triệu Điềm Vĩ không dám nói tiếp, sợ người Bắc Đô kia quay đầu lại nhìn cậu ta với ánh mắt khủng bố kia.
Một mũi tiêm đã được y tá tiêm cho bệnh nhân. Hà Quang Hữu lấy điện thoại ra báo cáo tình hình với cấp trên: "Vâng, giáo sư Đào. Cậu ta không nói với bệnh nhân. Tôi sẽ dẫn cậu ta quay lại văn phòng và hỏi lại.”
Nói xong, Hà Quang Hữu gọi Tống Học Lâm: "Cậu qua đây.”
Tống Học Lâm xoay người đuổi theo tiền bối không quên nói: "Tình hình của cô ấy không cần phải tiêm thuốc. Cô ấy giả vờ.”
Nghe những lời sau của anh ta, bệnh nhân càng run rẩy kịch liệt.
"Cô ấy là biết diễn xuất, rất thích nhận được sự chú ý của mọi người. Đừng để ý đến cô ấy.” Tống Học Lâm phân tích thêm: "Nhịp tim của cô ấy không phải quá nhanh, huyết áp bình thường, để cho cô ấy tự bình tĩnh lại sẽ tốt hơn.”
Hà Quang Hữu nghĩ đến lời anh ta nói, quay đầu lại nhìn mắt của bệnh nhân, quyết định không tiêm thuốc nữa.
Đột nhiên cấp dưới xảy ra chuyện, buổi chiều Đào Trí Kiệt đi làm bên ngoài về chuẩn bị về thẳng nhà, hiện tại chỉ có thể quay về bệnh viện một chuyến.
"Tiểu Tống, cậu vào đây." Đào Trí Kiệt dẫn người vào phòng làm việc của mình, đồng thời bảo cậu ta đóng cửa lại.
Hà Quang Hữu báo cáo trước: "Chuyện này, tôi nói với cậu ấy rồi, sau này nói chuyện với bệnh nhân không thể quá thẳng thắn như vậy. Cậu ấy dường như không nhận ra vấn đề của mình.”
Xua xua tay, Đào Trí Kiệt trong lòng biết Hà Quang Hữu tính tình nóng nảy, quay đầu cẩn thận hỏi Tống Học Lâm: "Cậu nói với cô ấy chưa?"
"Chưa nói." Tống Học Lâm lắc đầu.
"Không nói cô ấy làm sao ngất xỉu?" Hà Quang Hữu chất vấn anh ta.
"Em cho rằng cô ấy có lẽ đoán ra được cái gì rồi, sợ em trực tiếp nói ra nên té xỉu trước. Vì vậy, khi cô cô tỉnh dậy, tốt hơn là nói với cô ấy về tình trạng thực tế của mình càng sớm càng tốt. Tốt hơn là cho cô ấy biết sau khi làm phẫu thuật xong. Không có bức tường nào trên thế giới mà không thông gió.” Tống Học Lâm nói.





Bạn cần đăng nhập để bình luận