Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1980: [1980 ] liều một phen (length: 4005)

Bác sĩ Hồ chạy đến, hỏi nàng: "Tình huống người bị thương thế nào?"
"Có lẽ là bị sán não cấp tính." Tạ Uyển Oánh báo cáo với lão sư, lấy đèn pin đeo trên người ra kiểm tra đồng tử hai bên của người bệnh.
Trong đêm tối đen, ánh đèn pin yếu ớt của bác sĩ chỉ có thể soi ra một chút sương mù, không thể nào chiếu sáng ra ánh sáng hy vọng.
Sau khi soi hai lượt, Tạ Uyển Oánh xác định đồng tử người bệnh đã giãn lớn, phản xạ với ánh sáng không còn, đây chẳng lẽ là tình trạng não bị chảy máu nhiều dẫn đến ch·ế·t não đáng sợ nhất?
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua đáy lòng Tạ Uyển Oánh.
Tình trạng người bị thương này so với lúc trước của chị Từ còn thảm hơn, có lẽ là hết cách cứu chữa rồi.
Cùng với bác sĩ Hồ vừa nói như vậy, năng lực của nàng và bác sĩ Tống đôi khi giống như tiếng kèn hiệu tuyên cáo t·ử thần, có thể cuối cùng chỉ là không thể cố được nữa.
Không, nàng muốn liều đến bước cuối cùng, đây là ý nghĩa mà nàng được sống lại.
Tay Tạ Uyển Oánh đặt lên bụng thai phụ, cảm nhận sinh mệnh bé nhỏ bên trong đang chập chờn. Lúc vừa mở cửa xe, nàng tận mắt thấy đôi tay của mẹ đứa nhỏ này không quên tạo tư thế ôm bụng mình vào giây phút cuối cùng, là muốn bảo vệ đứa con.
"Thương tổn não nghiêm trọng, lại là tai nạn xe, tám phần trên người còn có các vết thương khác, phiền phức rồi." Bác sĩ Hồ nghe nàng báo cáo tình huống của thai phụ và thai nhi, nhanh chóng đưa ra nhận định giống cô, nói: "Giai đoạn hiện tại chỉ có thể đưa đến bệnh viện gần nhất xem có biện pháp cứu đứa trẻ hay không."
Lúc này rất cần xe.
Xe cứu thương chưa đến, xe cảnh s·á·t đã đến. Các đồng chí cảnh s·á·t giao thông luôn giống như t·h·i·ê·n thần xuất hiện đầu tiên tại hiện trường tai nạn.
Tiếng còi xe cảnh s·á·t hụ hụ hụ phá tan sự tĩnh lặng của đêm. Cảnh s·á·t giao thông tuần tra gần nơi sự việc xảy ra nhất sau khi nhận được thông báo từ tổng đài 110 đã nhanh chóng đến ngay, tổng thời gian chỉ mất mấy phút.
Tài xế xe taxi tự mình bò ra khỏi xe ngồi trên đất trống, nghe thấy tiếng xe thì hô lên: "Có bác sĩ ở đây không? Tôi bị thương."
Cảnh s·á·t giao thông không cần hỏi cũng biết, chỉ cần ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người tài xế xe taxi thì sẽ biết ai là người gây ra tai nạn xe này, đối với tài xế xe taxi nói: "Anh ngoan ngoãn ở đó, đừng có chạy lung tung. Lát nữa xe cứu thương tới sẽ lôi anh đi, khám xong không có gì thì tiện thể mang anh về đồn."
Nghe thấy lời cảnh s·á·t, tài xế xe taxi ngậm miệng.
Cảnh s·á·t giao thông chạy đến bên chiếc xe con màu xám để hỗ trợ những người khác cứu người.
Có cảnh s·á·t giao thông giúp đỡ, cuối cùng chân của tài xế nam cũng rút ra khỏi chiếc giày da bị kẹp. Vì lúc rút chân ra thì mắt cá chân trái hơi sưng, lúc đi đường tài xế nam hơi khập khiễng, luôn miệng hướng về phía người xung quanh cầu cứu: "Mau cứu vợ tôi."
"Xe cứu thương đâu?" Bác sĩ Hồ hỏi thăm cảnh s·á·t giao thông tại chỗ xem có nghe ngóng được tin tức gì về việc khi nào xe cứu thương đến hay không.
"Xe chúng tôi gần nên đến nhanh thôi." Đồng chí cảnh s·á·t giao thông xử lý quá nhiều hiện trường tai nạn nên rất có kinh nghiệm về chuyện này, liền dội cho mấy người bọn họ một gáo nước lạnh: "Không biết đến khi nào xe cứu thương mới tới được."
Chắc chắn phải đợi hơn nửa giờ hoặc một giờ đồng hồ thì mới có xe cứu thương. Nơi này là vùng ngoại ô, không biết bên 120 có thể điều xe cứu thương từ đâu đến đây.
"Vậy thì không được, bệnh nhân nhất định phải mau chóng đưa đến bệnh viện, chờ mấy tiếng thì không kịp." Bác sĩ Hồ vỗ đùi nói gấp.
Cuối cùng thì Thẩm Hi Phỉ cũng tới, nhìn thấy bác sĩ Hồ sốt sắng đến mức muốn h·u·n người như vậy thì ngẩn ra: Chẳng phải nghe nói bác sĩ Hồ không giống với những bác sĩ khác sao?
"Vậy người bị thương ngồi xe cảnh s·á·t của chúng tôi đến bệnh viện có được không?" Ánh mắt cảnh s·á·t giao thông sắc bén đã đoán được nghề nghiệp của mấy người các nàng, hỏi: "Các cô là bác sĩ à?"
"Đúng vậy, ta là bác sĩ của bệnh viện số ba Bắc Đô." Bác sĩ Hồ cho biết thân phận của mình.
Tạ Uyển Oánh sau khi làm xong bước đầu kiểm tra cho người bị thương, liền quay đầu lại báo cáo với bác sĩ Hồ: "Lão sư Hồ, tranh thủ thời gian đưa bệnh nhân lên xe cảnh sát đi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận