Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1945: [1945 ] cái hiệu quả này (length: 3980)

Nhậm Sùng Đạt liếc mắt nhìn vẻ mặt của Tào Dũng bên cạnh.
Tào Dũng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc như đang bày trận chờ đợi.
Là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh, hắn càng hiểu rõ hơn người khác việc Thường Gia Vĩ sắp thực hiện, có lẽ một đao này còn khó hơn đao trước. Một đao là lực phá hoại lớn của sóng siêu âm, một đao là lưỡi dao thuần túy tương đối dễ kiểm soát về lực độ khi thao tác.
Bất quá có thể thử theo lời nàng nói. Không sao, dù sao nếu vị trí không đúng thì có thể sửa lại như lúc trước.
Thường Gia Vĩ cũng nghĩ như vậy.
Động tác bắt đầu.
Mũi dao nhẹ nhàng di chuyển theo góc độ và khoảng cách mà nàng nói.
Sự di chuyển nhỏ bé như vậy, người xung quanh đều tập trung nhìn có vẻ rất khó nhận ra. Rốt cuộc đối phương có di chuyển dao không, có di chuyển đúng chỗ không, giống như mọi người thấy có di chuyển, nhưng lại như không hề di chuyển.
Bác sĩ Lưu liền lần nữa xác định rằng đề nghị của bạn học Tạ là chuyện vớ vẩn, nói bao nhiêu lý thuyết căn cứ cũng vô dụng, làm phẫu thuật không thể lý thuyết suông trên giấy.
"Cậu thấy được di chuyển đúng rồi sao? Dao có thật sự di chuyển hai li không?" Bác sĩ Lưu trừng mắt to như chuông đồng mà không nhìn ra kết quả, không thể giúp bác sĩ mổ chính phán đoán đành phải đầu hàng, quay sang chất vấn bạn học Tạ.
Di chuyển hai li mà cậu có thể thấy được sao?
Nếu cậu thấy được thì cậu giỏi, mắt cậu còn hơn kính hiển vi.
Nghe thấy tiền bối nghi ngờ, Tạ Uyển Oánh nghiêm túc trả lời ý kiến của mình: "Không phải nhìn khoảng cách di chuyển, mà là xem mũi dao có đúng chỗ hay không."
Mục đích chỉ là xác định chính xác điểm cần tác động vào gân, mũi dao có đến được vị trí đó hay không.
Không cần nhìn đối phương di chuyển bao nhiêu.
Bác sĩ Lưu phục rồi.
"Đúng vị trí rồi." Tạ Uyển Oánh gật đầu với tiền bối Thường.
Tiền bối thật trâu, đã làm được như lời nàng nói ngay tức khắc.
Trong lòng Thường Gia Vĩ mồ hôi nhễ nhại, vài giọt mồ hôi trên lông mày rơi xuống, miệng phía sau khẩu trang y tế không dám thở mạnh, toàn bộ tinh thần đều tập trung cao độ.
Thực hiện được như lời nàng nói thật sự không dễ dàng.
Khởi động dao siêu âm, là để chuẩn bị tin tưởng lời nàng, mũi dao chạm vào điểm trên xương cốt kia.
Trong tai mọi người như nghe thấy tiếng “tách” hay tiếng vỡ của băng, rồi sau đó toàn bộ tầm mắt như bị đèn pha chiếu vào khối xương đó.
Là —— nứt ra.
Cảm xúc chấn động và kinh ngạc trong lòng mọi người xung quanh là có thể tưởng tượng được.
Quá thần kỳ, là quá bất ngờ.
Mọi người vốn tưởng rằng Tạ đồng học nói nứt ra là trước nứt ra một bên, đợi lát nữa mới gãy tiếp bên kia.
Cột sống ngực là nơi bao bọc tủy sống, cho nên đầu xương gãy phải tách làm hai mới có thể lấy ra mà không tổn thương đến tủy sống.
Không ai nghĩ rằng theo lời nàng một đao nhẹ nhàng chạm vào, bên này nứt ra không thể nghi ngờ, đối diện lại tiếp tục nứt theo.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Bàn tay đang cầm dao phẫu thuật của Thường Gia Vĩ lại lần nữa bị đông cứng.
Giống như những người khác, hai mắt hắn nhìn khối xương sống vừa nãy trong thoáng chốc đã nứt thành hai mảnh, thật sự không dám tin mình vừa tạo ra kỳ tích gì.
Vì sao lại có kết quả như vậy? Tất cả mọi người đều cố gắng suy nghĩ, tưởng tượng ra nàng đã tạo cho bác sĩ mổ chính đôi tay và con dao mổ một ma pháp kỳ diệu.
Không phải ma pháp hay huyền học. Là có cơ sở khoa học. Cơ sở là do xương cốt ở phía đối diện đã bị khối u ăn mòn nên sớm suy yếu, chỉ cần tìm đúng điểm truyền lực, một chút chấn động nhẹ sẽ nứt ra theo.
"Cậu quá thần." Lần này bác sĩ Lưu quay sang Tạ đồng học là khen ngợi không ngớt.
Không phải thần hay không, mà là sinh viên y khoa có t·h·i·ê·n phú thì đáng sợ như vậy.
Tạ Uyển Oánh biết bác sĩ Tống cũng có thể tính được, chỉ cần góc độ suy nghĩ về phẫu thuật hợp lý và chính xác, năng lực tính toán đầy đủ sẽ có thể đối phó được.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận