Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1389: Cần đối mặt với hiện thực



Chương 1389: Cần đối mặt với hiện thực




Chương 1389: Cần đối mặt với hiện thực
Chỉ có thể lại nghĩ cách khác, nếu như cô thực hiện thao tác một mình thì làm thế nào để rút ngắn thời gian phẫu thuật.
Kim giây trên đồng hồ treo tường vẫn đang chạy
Tích tắc, tích tắc.
Giống như sinh mệnh đang trôi đi vậy.
Khiến người ta vô cùng lo lắng.
Trong đầu Tạ Uyển Doanh đang tính toán lại lần nữa.
Sự trầm mặc của cô có nghĩa là gì, không nói cũng hiểu.
Vu Học Hiền lại thở ra, biết ngay là như vậy.
Phó Hân Hằng quay người đi, hơi thở lạnh lẽo toàn thân, không ngừng phát ra tín hiệu: muốn nhiệt huyết đam mê, làm ơn trước tiên hãy suy xét toàn bộ cho rõ ràng đã rồi nói. Bác sĩ cứu người không phải dựa vào nhiệt huyết mà là dựa vào đầu óc và kĩ thuật.
Giáo sư Phó nghiêm khắc hiện tại không giống, tuyệt đối không để người khác làm loạn. Tạ Uyển Doanh nhíu mày tiếp tục suy nghĩ.
Thiên tài muốn tìm được ứng cử viên thích hợp hợp tác với mình là rất khó.
Không lạ gì từ trước đến nay trong lâm sàng bác sĩ mổ chính chỉ có 1 người. Lộ trình đào tạo bác sĩ là yêu cầu bác sĩ có thể tự mình độc lập, tốt nhất là một mình có thể làm hết tất cả công việc.
Trong rất nhiều tình huống, có thể người cộng tác với bạn không đến kịp, với tư cách là bác sĩ bạn không thể vì vậy mà không có cách nào để cứu người.
Đào Trí Kiệt đã sớm dự liệu được chuyện này, luôn cố gắng tách hai người này ra. Trong tương lại các đại thần nhất định muốn xung phong đi đầu giải quyết các ca bệnh khó, càng cần có kỹ thuật để có thể thực hiện độc lập.
Bây giờ vấn đề khó khăn thuộc về các đại thần siêu mạnh này bỗng nhiên lại đặt trước mặt cô là quá sớm, thuộc về một sự sắp đặt vô cùng phi lý của ông trời.
Cô chỉ là một sinh viên y khoa, kỳ thực tập còn chưa được một nửa.
Do đó khi ông trời sẽ giao một sứ mệnh lớn cho con người, đầu tiên phải chịu khổ, làm việc chăm chỉ, chấp nhận thiếu thốn, trống rỗng, hành động trong sự rối loạn, vì vậy hãy kiên nhẫn, để đạt được lợi ích.
Mỗi câu nói của người xưa dường như đều ứng nghiệm lên trên người sinh viên y khoa trước mặt.
Tối nay cơm tối ăn vội vàng, có lẽ cả nhóm người còn chưa ăn no. Đói thì đói rồi. Đương đầu với vấn đề nan giải, vẫn cần phải chịu đựng.
Các giáo sư đều tạm thời chưa nghĩ ra đáp án cho vấn đề nan giải, cô có thể làm thế nào?
“Tối nay cái người họ Tống của Bắc Đô không ở bệnh viện trực ban sao?” Phùng Nhất Công lại gần hỏi bên tai lớp trưởng và bạn học Phan.
Với tư cách là bạn học, bạn học Phùng lo lắng cho tâm trạng bây giờ của bạn học Tạ.
Muốn cứu người, cũng có chút năng lực, kết quả lại gặp một số điều hạn chế, thật lòng khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
“Có lẽ là không có ở đây.” Nhạc Văn Đồng nói, tối nay cậu ấy ở phòng trực ban cấp cứu, có nghe y tá nói tối nay bác sĩ trực ban khoa ngoại thần kinh không phải là Tống Học Lâm.
Nếu như Tống Học Lâm ở nhà, muốn đến cũng cần hơn nửa tiếng. Huống hồ cũng chưa biết chắc cậu ấy có ở nhà không. Bảo cậu ấy đến cần sự đồng ý của lãnh đạo khoa ngoại thần kinh, bắt buộc phải làm những thủ tục này, do đó thời gian Tống Học Lâm đến nơi ước tính còn dài thêm, hơn 1 tiếng đồng hồ.
Phó Hân Hằng có lẽ đã dự tính được những điều này, đưa ra vấn đề hiện thực một cách sắc bén, giống như một mũi dao nhọn.
Bệnh nhân không đợi được một tiếng đồng hồ, bác sĩ cần phải có quyết định trong vòng mười mấy phút, tiếp tục làm PCI sẽ thấy hi vọng thành công, nếu không thì chuyển qua phẫu thuật ngoại khoa tránh để mất đi thời cơ phẫu thuật ngoại khoa.
Âm thanh bíp bíp trên máy đo nhịp tim, có nghĩa là huyết áp nhịp tim của bệnh nhân có hiển thị sự biến động tương đối lớn. Sức chịu đựng của cơ thể bệnh nhân với phẫu thuật là có hạn. Nằm cứng đờ làm phẫu thuật phối hợp phải tiếp nhận sự giày vò tâm lý, cũng như hao tổn đến năng lượng của cơ thể.
Bác sĩ trong phòng phẫu thuật, phòng máy chụp X quang vô trùng dường như có nghe thấy lời đối thoại ở trong phòng, quyết định thử tiến hành một lần nữa.
Mồ hôi chảy ra đầm đìa trên trán bác sĩ Phương, không rõ có phải do mặc áo phẫu thuật dày quá mà hơi nóng tỏa ra không nhỉ?





Bạn cần đăng nhập để bình luận