Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3640: [3640 ] chủ động ra tay (length: 4056)

Nếu tháo người nàng ra sẽ không hỏi vấn đề như vậy. Bởi vì đây là ưu thế của nàng, nàng am hiểu nhất điểm này.
Nghe nàng không trả lời, áo len vàng vừa lẩm bẩm vừa nói: "Không dễ giải thích phải không, dù sao ngươi muốn nói ngươi có thể làm được phải không?"
Có lẽ là như đối phương nói đi. Liên quan tới năng lực của chính nàng, vượt quá trình độ của người khác, làm sao giải thích đây, không thể giải thích được. Giống như muốn nàng giải thích vì sao não của bác sĩ Tống ở phương diện kia lại thông minh đến mức siêu phàm xuất chúng như vậy, nàng cũng không giải thích được. Bản thân não bộ mỗi người đều có đặc điểm riêng.
"Ngươi muốn nói ngươi là thiên tài sao?" Áo len vàng khiêu khích hỏi nàng một câu nữa.
Tạ Uyển Oánh: thiên tài là do người khác đánh giá, không ai tự nhận mình là thiên tài cả, sẽ bị coi là trò cười.
Thấy trong ánh mắt nàng viết đáp án, áo len vàng kinh ngạc đến độ muốn viết chữ in hoa lên trán: Vượt ngoài dự đoán của mọi người, con người nàng quá tỉnh táo, là điều hắn chưa từng thấy qua.
Khâu ngoại khoa làm đến chỗ sâu kín khó thấy, đây cũng là một kỹ xảo, trước đây đã nói trong phẫu thuật thủ nhi.
Quách Tử Hào theo đó phát hiện, vị bác sĩ áo len vàng này trông thì kiêu ngạo nhưng bản lĩnh thì có thật. Có thể thấy việc bác sĩ Tạ gọi hắn đến hỗ trợ là đúng đắn.
Khâu xong một mũi, cần một khe hở, cần người xâu chỉ kim.
Y tá thì đứng như khúc gỗ không nhúc nhích, không chịu giúp họ xâu chỉ. Áo len vàng gầm lên: "Diêu Trí Viễn, ngươi qua xâu chỉ."
Không có lý do gì mà chỉ có mỗi mình áo len vàng hắn ra mặt, cần cố hết sức kéo người khác xuống nước.
Diêu Trí Viễn bị hắn gọi, thầm nghĩ muốn nói với đồng nghiệp rằng đừng kêu nữa, có người không cần gọi cũng tự đến rồi.
Đồng nghiệp không nhúc nhích ư? Áo len vàng đã chuẩn bị sẵn hai câu lải nhải, ngẩng đầu thấy bóng người kia thì lập tức từ lải nhải biến thành câm nín.
Tách, tách, xâu xong chỉ vào kim kẹp ở dụng cụ gắp kim, đưa lên tay đeo găng của nàng.
Tạ Uyển Oánh xoay tay phải nhận lấy dụng cụ gắp kim, đầu không ngoảnh lại, toàn bộ tinh thần tập trung vào động tác trên tay mình để tiến hành mũi khâu thứ hai.
Két, cửa phòng bị người vội vã đẩy ra.
Cửa loáng thoáng bóng người.
Tiếp theo, y tá Dương từ cổ họng kêu vào trong phòng: "Bác sĩ Tạ, tiến sĩ Lý đi xuống."
Vừa mới dứt lời, chưa đợi Tạ Uyển Oánh đáp lời. Y tá Dương vừa nhìn xuống, bỗng nhiên phát hiện trong phòng cấp cứu không biết từ khi nào xuất hiện mấy người trông lạ hoắc.
"A?" Y tá Dương bị người lạ đột ngột làm giật mình.
Mấy người này là ai vậy?
Quách Tử Hào đang chờ tiền bối hé lộ thân phận những người này, giờ lại thấy biểu tình kinh ngạc của tiền bối Dương cũng không khác gì mình, hình như không biết?
Phía sau lưng y tá Dương là một bác sĩ nam mặc áo blu trắng phong độ nhanh nhẹn vừa đi vào, ánh mắt đối phương sắc bén, không như y tá Dương vừa rồi bị người lạ dọa, mà là liếc một cái đã nhận ra nhân vật quan trọng, lớn tiếng nói: "Bác sĩ Nhậm, anh về rồi à?"
"Bác sĩ Nhậm về rồi ư?" Nghe thấy câu này, y tá Dương giật mình tỉnh hồn, quay đầu cùng tiến sĩ Lý cùng nhìn vào người đàn ông mặc sơ mi đen trông như báo đen kia.
"Bác sĩ Nhậm?" Nhìn tiền bối mình nửa miệng gọi ra thân phận người ta, Quách Tử Hào nhanh chóng hỏi.
"Đúng, bác sĩ Nhậm Triết Luân. Là đệ tử đắc ý lợi hại nhất của Trương chủ nhiệm." Y tá Dương nhân cơ hội lườm nguýt tên hậu bối Quách vẫn hoàn toàn không biết gì về nhân vật có thân phận lớn như vậy trong bệnh viện.
Quách Tử Hào không biết, chuyện trước đó không có ai dặn dò hắn về việc có đại lão trở về, hơn nữa hắn chắc chắn rằng mình chưa từng gặp những người này trước tối nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận