Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1702: Bác sĩ mỗi người một vẻ



Chương 1702: Bác sĩ mỗi người một vẻ




Chương 1702: Bác sĩ mỗi người một vẻ
Phòng siêu âm B và các phòng khám khác được đặt ở những nơi khác, phòng khám siêu âm B trong bệnh viện đa khoa thường không được chia thành các khoa.
Khi còn ở Quốc Hiệp đã được giáo sư Từ đưa đi đào tạo ở khoa sản. Đối với phòng khám sản khoa của Bắc Đô ba có những điểm tương đồng và khác biệt nhỏ, có thể nói rằng hai sinh viên đã thích nghi nhanh chóng. Ví dụ, dù có vào phòng khám nào cũng phải nhớ đóng cửa và kéo rèm để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân.
Nam sinh viên y khoa tốt nhất nên tận lực đứng ở ngoài nếu không có sự đồng ý của bệnh nhân. Nếu một bệnh nhân phản đối, không thể dị nghị chỉ có thế rút lui. Với môi trường đào tạo nam sinh y khoa khắc nghiệt như vậy thì có rất ít nam sinh y khoa có thể đỗ vào khoa phụ sản thành công.
Tất nhiên, không phải tất cả bệnh nhân đều như vậy. Một số bệnh nhân rất dễ chịu, họ không bài xích sinh viên y khoa, cũng như không phân biệt nam nữ sinh viên y khoa. Những bệnh nhân như vậy nói chung là những người tốt bụng, có hiểu biết một phần về kiến ​​thức y học.
Khi đi khám thai cần làm những gì. Chỉ cần một người phụ nữ đã từng mang thai là có thể đọc thuộc lòng, trước khi vào phòng khám phải để y tá đo cân nặng, huyết áp và chiều cao. Cần làm thêm xét nghiệm đường huyết khi cần thiết. Sau khi đến phòng bác sĩ, nằm trên giường khám, bác sĩ sản khoa hỏi bệnh nhân về tình huống gần đây, sờ xương để xác định vị trí, lấy thước dây mềm đo chiều cao cung và vòng bụng, sau đó quy định danh sách kiểm tra khác khi cần thiết. Lấy máu, theo dõi nhịp tim thai,...v...v….
Do số lượng khám bệnh mỗi ngày rất lớn nên một số bác sĩ sản khoa có thái độ tốt còn một số bác sĩ sản khoa có thể thiếu kiên nhẫn, thờ ơ khiến bệnh nhân không có hảo cảm.
Cốc cốc cốc, bác sĩ Trịnh gõ cửa phòng khám phụ sản số hai, mở cửa đi vào, hai tân binh đi theo sau giáo sư Trịnh.
“Bác sĩ Lưu.” Bác sĩ Trịnh dẫn hai sinh viên đi phía sau đồng nghiệp.
Bác sĩ Lưu tên đầy đủ là Lưu Ly, cô ấy là một nữ bác sĩ ở độ tuổi đôi mươi. Đúng lúc vừa khám xong cho một sản phụ, ghi bệnh án khám sản khoa cho bệnh nhân mà không cần tra cứu. Nghe thấy giọng nói của bác sĩ Trịnh, cô ấy quay đầu nhìn bác sĩ Trịnh, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn hai sinh viên phía sau bác sĩ Trịnh: "Mới đến sao?"
"Đúng vậy."
"Sắp xếp đi theo tôi à?"
"Không phải."
Sau khi trả lời lại là không, bác sĩ Trịnh lại dẫn hai bạn học đến tham quan học tập, Lưu Ly quay người lại tiếp tục làm việc.
Sản phụ nằm trên giường khám sản bên trong màn tiếp tục nằm, mãi đến khi bác sĩ lên tiếng mới dám đứng dậy. Hai bà bầu đang đợi đến lượt lặng lẽ ngồi trên hai chiếc ghế ngoài rèm.
Khi các giáo sư đang nói chuyện, Tạ Uyển Doanh và Cảnh Vĩnh Triết đứng trong nhóm sinh viên y khoa đang học tại chỗ ở hàng ghế sau của phòng tư vấn.
Bác sĩ Trịnh đưa tay xoa bóp dưới bả vai cho những đồng nghiệp đang bị đau lưng vì công việc, sau đó giúp họ ghim các biên bản kiểm tra của phụ nữ mang thai đề phòng trường hợp bị rơi ra trên đường đi.
Có một phụ nữ mang thai ở cửa không thể đợi được bèn mở hé cửa nhìn tình huống xếp hàng bên trong xem khi nào sẽ đến lượt mình, sau đó thấy bên trong quá im ắng lập tức hoảng sợ đóng cửa lại. Không bằng trò chuyện với những phụ nữ mang thai khác ngồi bên ngoài sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
"Bác sĩ này có vẻ rất nghiêm túc."
“Thái độ của bác sĩ Lưu vẫn còn tốt.” Một sản phụ khác đáp: “Cô ấy ít nói lắm”.
“Tôi sợ nhất bác sĩ không nói lời nào."
"Lần sau có thể lấy đổi người khác."
Đối với khám sản khoa, không nhất thiết phải khám cố định một bác sĩ nào.
"Đổi ai tốt hơn, người nào dễ nói chuyện hơn? Tôi có thể hỏi thêm mấy vấn đề."
Câu hỏi này dường như đang làm khó những sản phụ khác đang ở hiện trường.
Không bác sĩ nào dễ nói chuyện, vì họ có nguyên tắc làm việc. Sẽ không bởi vì bệnh nhân nũng nịu hay cầu khẩn vài lời mà nói cho họ biết tất cả những gì không thể làm và những gì không thể nói.





Bạn cần đăng nhập để bình luận