Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 809: Phẫu thuật phải có quy tắc



Chương 809: Phẫu thuật phải có quy tắc




Chương 809: Phẫu thuật phải có quy tắc
Thật sự là dũng cảm, đừng nói nữ sinh y khoa mà ngay cả nam y khoa cũng không có mấy người như cô. Trong mắt viện trưởng Ngô hiện lên một tia sáng, hỏi cô: “Trước tiên em nói cho tôi biết muốn những người khác phối hợp với em như thế nào.”
"Giáo sư Ngô" lợi hại, mỗi câu hỏi đều đánh trúng chỗ yếu hại.
"Lúc em rút dao khẳng định là mặt dao sẽ ép theo hướng ngược lại, thuận tiện mở rộng miệng vết thương ra, như vậy ngón tay giáo sư Ngô sẽ dễ dàng đưa vào thao tác. Lưỡi dao phải nghiêng về phía những nơi có không gian trống để tránh làm tổn thương đến các bộ phận khác." Tạ Uyển Doanh phân tích rõ ràng tình huống hiện tại, ánh mắt nhìn thẳng vào miệng dao tựa như máy CT chiếu qua nhiều lớp sâu bên trong để quét: "Khi rút con dao này ra, bởi vì không giống như lúc đâm vào với lực lớn, một lần nữa đi qua gân màng thận, lớp mỡ ngoài phúc mạc, lớp cơ, phúc mạc, cơ bụng ngang, cơ xiên trong bụng, cơ xiên ngoài bụng nhiều tầng cấu trúc như vậy, lúc này sau khi dao đâm vào những mô này hẳn là đã co rút lại bao vây lấy mặt dao. Vì vậy, kéo móc giống như giáo sư Ngô nói là rất quan trọng.”
"Cần bọn họ kéo giúp em một chút, em mới có thể thuận lợi rút dao ra, có phải hay không?"
"Vâng, hai người họ kéo càng tốt, lực cản càng nhỏ, càng dễ dàng rút dao ra mà không làm rối loạn đến các cơ quan khác."
Sau khi tiểu học muội phân tích, áp lực toàn bộ rơi vào bả vai hai đàn anh. Sự thật là, tiểu học muội không phải đang trốn tránh trách nhiệm, mà thật sự là như thế.
"Bác sĩ Ân, thế nào? Sau khi nghe điều này, cậu còn không có lòng tin sao?” Viện trưởng Ngô quay đầu lại hỏi n Phụng Xuân.
Lần này Ân Phụng Xuân gật đầu, đổi giọng: "Tôi có lòng tin với mọi người.”
Lúc trước không có lòng tin là bởi vì một nhóm người nói quá chung chung, biện pháp rút dao như thế nào, không hề có quy tắc, làm sao có thể không để cho anh ta lo lắng đề phòng. Phẫu thuật sợ nhất là lộn xộn và không có trật tự. Cơ thể con người không thể để cho bác sĩ phẫu thuật làm bừa bãi. Một số bệnh nhân tử vong trên bàn mổ là vì đột nhiên bác sĩ phẫu thuật bị mất trí, ngay cả cầm máu ở đâu cũng không rõ thì làm sao bệnh nhân có thể không chết.
"Được, mọi người đứng đúng vị trí của mình đi." Viện trưởng Ngô nói.
Ân Phụng Xuân đi tới đối diện.
Tống Học Lâm đem chuôi dao trong tay giao cho Tạ Uyển Doanh, nhiệm vụ mới của cậu ta là lấy ống hút, khi cần thiết phải giúp n Phụng Xuân hút máu và dịch bạch huyết, dọn dẹp thật sạch sẽ.
Tay Viện trưởng Ngô đã chuẩn bị tốt tư thế dự bị.
Hai đầu ngón tay n Phụng Xuân nắm chặt hai cái kẹp tim.
Các bác sĩ gây mê đứng ở đầu giường, theo dõi thời điểm căng thẳng nhất sắp bắt đầu.
Viện trưởng Ngô híp mắt lại, ra lệnh một tiếng rất ổn trọng: "Bắt đầu.”
Đầu tiên là kéo móc, không phải là rút bừa bãi.
Kéo móc ở cả hai bên kéo ra ngoài, rõ ràng có thể thấy được chỗ lưỡi dao các lớp mô bị lật ra ngoài, máu chảy ra. Các bác sĩ phẫu thuật đeo kính lúp phẫu thuật, mở to mắt đến tối đa, thậm chí không dám chớp mí mắt một chút, dùng sức nhìn chằm chằm vào trung tâm phẫu thuật.
Trong đầu Ân Phụng Xuân lại cảm thấy sắp sụp đổ. Tận mắt nhìn thấy từng tầng mô bị phân liệt trên lưỡi dao của cơ thể cô ấy tương đương với việc nhớ lại quá trình on dao kia đâm vào trong cơ thể cô ấy.
Cho dù đó có phải là một tai nạn hay không, trong mắt bác sĩ phẫu thuật như anh ta đó rõ ràng là giết người.
"Bác sĩ Ân." Tào Dũng đứng bên cạnh anh ta thấp giọng nói, là nhắc nhở anh ta nhất định phải quên đi những chuyện khác.
Bây giờ là thời điểm quan trọng để cứu cô ấy. n Phụng Xuân nheo mắt lại. Đồng tử cũng thu hẹp phạm vi như những người khác, trong đầu thanh trừ những thứ khác, chỉ còn lại từng tầng mô cơ thể người, trở lại lớp giải phẫu ban đầu, từng tầng từng lớp phân rõ ràng là cái gì với cái gì mới có thể biết thao tác kế tiếp như thế nào.





Bạn cần đăng nhập để bình luận