Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3574: [3574 ] cơn lốc vòng (length: 3885)

"Không, trước hãy cho người bệnh hút khí oxy vào." Tạ Uyển Oánh truyền đạt chỉ thị thứ nhất xuống.
Hút khí oxy. Quách Tử Hào nhớ ra trình tự quan trọng này, xoay người đi hai bước, tìm thấy túi khí oxy từ trên xe cứu thương cùng theo hòm thuốc xách lên máy bay, đồng thời mở nắp hòm thuốc lấy ra ống dẫn khí oxy dùng một lần, ống tiếp nối túi khí oxy.
Khi hắn quay người lại, cầm túi khí oxy đã chuẩn bị sẵn muốn đi về phía bên trái cho trung niên a di hút khí oxy thì chợt phát hiện: Ủa, sao bác sĩ Tạ lại đi bên phải rồi?
"Qua đây, cho bệnh nhân này hút khí oxy." Tạ Uyển Oánh nói với hắn.
Đồng tử trong mắt Quách Tử Hào ngẩn ra, nhất thời hắn không phân rõ được là bác sĩ Tạ đúng hay là sai.
"Mau lên, hắn đang thiếu oxy." Tạ Uyển Oánh thúc giục.
Rốt cuộc vẫn là y tá mới ra trường không giống như các chị y tá giàu kinh nghiệm, không thể nhanh chóng phân biệt tình huống.
Trên lâm sàng bệnh nhân thiếu oxy hay không, là chỉ tiêu bệnh tình có thể nói là so được với huyết áp.
Việc tên nhóc này lên cơn sốt không phải là triệu chứng quan trọng nhất, trong mắt nhân viên y tế kỳ cựu, môi của hắn lộ ra tím tái mới là điểm mà nhân viên y tế cần phải chú ý nhất.
Còn vị a di trung niên kia ai ai kêu kia, nói là có thể nghi ngờ bị ngừng tim, nhưng mà sắc mặt lại rất hồng hào, hơi thở vẫn còn. Ngừng tim không chỉ đơn giản là đau ngực mà thôi, còn có những triệu chứng kèm theo khác nữa.
Việc phân biệt triệu chứng đau trên lâm sàng đối với người mới vào nghề từ trước đến nay đều rất dễ dàng bị phán đoán sai.
Sau khi bị nhắc nhở, Quách Tử Hào lập tức chuyển hướng đi cho bệnh nhân bên phải hút khí oxy.
Đeo ống nghe mang theo bên mình lên, Tạ Uyển Oánh đứng tại vị trí bên cạnh chuẩn bị cho bệnh nhân nghe chẩn.
A di lớn tuổi bên trái thấy bác sĩ không để ý tới mình, đưa tay ra kêu lớn: "Bác sĩ đâu?"
"Bà chờ một lát, bác sĩ khám xong bệnh nhân này sẽ khám cho bà." Quách Tử Hào xoay người giải thích với bệnh nhân.
Nghe thấy lời của hắn, ánh mắt a di trừng thẳng vào hai người họ: Ta sắp chết rồi, bác sĩ không tới thăm ta mà lại đi khám cho bệnh nhân khác sao?
Không bao lâu sau, a di lớn tuổi phát hiện người giành bác sĩ với mình không chỉ có một người trẻ tuổi, nhất thời khiến cho bà ta căng thẳng tinh thần.
"Bác sĩ, bác sĩ." Từ trên ghế sau, hai vợ chồng trẻ ôm đứa trẻ xông lên chặn bác sĩ, "Con tôi bị sốt nôn mửa."
"Hai người đừng sốt ruột." Quách Tử Hào ngăn hai vợ chồng trẻ lại, "Đợi một chút, bác sĩ khám xong bệnh nhân này sẽ khám cho con hai người."
"Trẻ con mà, có phải nên khám trước không?" Người nhà đối phương không vui, giành lời nói.
Có thể thấy hai vợ chồng trẻ mang con đi khám nơi đâu đều hình thành quan niệm trẻ con là quan trọng nhất trong xã hội này, đi đến đâu những người khác đều phải nhường đường cho trẻ con.
Thật sợ mình bị bỏ mặc, a di lớn tuổi đưa tay ra bắt đầu túm lấy nhân viên y tế: "Ôi, tôi đau quá, bác sĩ, giúp tôi xem trước một chút đi."
"Mọi người đừng gấp, đừng gấp--" Quách Tử Hào cố gắng duy trì trật tự chữa bệnh tại hiện trường.
Bởi vì hắn chỉ là một người mới vào nghề, không thể giống như các y tá kỳ cựu dám lớn tiếng dọa người, nên giọng điệu có chút yếu ớt.
Vừa thấy hắn yếu thế, người nhà của những bệnh nhân khác lập tức giẫm lên mặt mũi.
"Anh nhường bác sĩ khám cho con tôi trước." Bố của bệnh nhi chỉ vào chóp mũi Quách Tử Hào, làm ra tư thế bảo vệ con mình như muốn đánh nhau.
A di lớn tuổi nắm lấy tay Quách Tử Hào sống chết không chịu buông: "Tôi không xong rồi muốn chết muốn chết rồi ——"
Bệnh nhân người nào người nấy đều kêu mình sắp chết, Quách Tử Hào chưa từng trải qua tình huống hỗn loạn như vậy, giống như đứng trong vòng xoáy bị lay động qua lại không biết làm thế nào cho phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận