Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1964: [1964 ] đúng rồi (length: 4055)

Học sinh vẽ xong, không giống thì nói là do để hắn tưởng tượng, khá là rõ ràng sáng sủa.
Tả Lương ngồi về vị trí bác sĩ mổ chính, lại tỉ mỉ quan sát phạm vi mà học sinh đã vẽ đường cắt. Bởi vì chính hắn trong lòng đối với cái sự sai lệch này không có con số cụ thể, nhìn vào những gì học sinh đã vẽ thì căn bản đầu óc không tính toán ra được cái nào là chính xác nhất, chỉ có thể mập mờ đại khái cảm thấy được là tạm ổn.
Cuối cùng thì tất nhiên vẫn phải đặt cược một phen bằng cách hạ dao. Tả Lương cầm dao phẫu thuật lên, trong lòng nghĩ kỹ nếu như đường dao này đi xuống cảm giác không đúng, là do học sinh vẽ không đúng, thì chỉ có thể lập tức sửa, cắt toàn bộ.
Thấy lão sư thật sự dựa theo suy nghĩ của bọn họ mà bắt đầu hạ dao, Cảnh Vĩnh Triết trong lòng có chút nôn nao, rất là khẩn trương.
Không rõ mình cùng bạn học Tạ thảo luận về sơ đồ đường cắt giải phẫu có đúng không, có ổn không, có tính toán sai chỗ nào không. Ngoài ra, Cảnh Vĩnh Triết sợ rằng mình không thể đem sơ đồ đường cắt giải phẫu mà đã thảo luận với bạn học Tạ, có thể phục chế một cách hoàn mỹ lên ca mổ thực tế, nếu như đường vẽ của cậu có sai lệch so với kế hoạch, thì chắc chắn đó là lỗi của cậu.
Chỉ có thể chờ xem kết quả dao của lão sư hạ xuống như thế nào.
Tả Lương hạ dao phẫu thuật.
Thao tác giải phẫu vi mô cũng có giới hạn, người bên cạnh lúc bác sĩ mổ chính thao tác sẽ không nhìn quá rõ. Lại nói, chỉ nhìn quá trình cắt mà thôi thì không nhìn ra được kết quả, phải chờ sau khi lấy khối u ra để đem đi kiểm tra bệnh lý, thì mới có thể cuối cùng xác định là có cắt đúng vị trí hay không. Nóng lòng mà nói, hẳn là dựa vào nét mặt của bác sĩ mổ chính để phán đoán.
Bác sĩ có kinh nghiệm chỉ cần đầu dao chạm vào các mô cơ của người bệnh, sát na đó sẽ có phản hồi cảm giác trực tiếp tới đại não, dựa vào cảm giác luyện tập rèn luyện trong thực tế lâm sàng, bác sĩ có thể cảm nhận được rốt cuộc là mình đã cắt đến mô tốt hay là mô xấu.
Những người khác đang lén liếc nhìn biến hóa trên mặt của bác sĩ mổ chính.
Tả Lương dù đang đeo khẩu trang nhưng nhìn thấy mũi thì vẫn rất căng chặt, ánh mắt chăm chú, dường như toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào mũi dao mà không hề xao nhãng.
Tình huống này nói rõ -- bắt đầu là đúng rồi.
Nếu như đường cắt không đúng, cắt không trúng vào khối u mà nói, thì bác sĩ phẫu thuật chắc chắn sẽ lập tức rút dao lại làm lại, trên mặt sẽ thoáng hiện ra vẻ xui xẻo, thậm chí sẽ than một câu.
Bởi vì lúc đầu đúng, tinh thần của bác sĩ mổ chính đi lên hẳn, sau đó một hơi dựa theo đúng hướng đi cắt.
Cắt cắt cắt, một vòng dao xuống, khối u thuận lợi bị lấy ra.
Mau chóng đưa đi kiểm tra bệnh lý, xem xét cái mép cắt này đã đúng hay chưa.
Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra bệnh lý, cả đám bác sĩ thấp thỏm lo lắng.
Rốt cuộc kết quả cũng trở về, là chính xác.
Tả Lương không nhịn được mà khen hai học sinh, nói: "Không sai, không sai."
Có thể tính toán ra được chính là bạn học Tạ, người hùng đứng sau đại thành công này chính là bạn học Tạ. Cảnh Vĩnh Triết nghĩ trong lòng.
Tạ Uyển Oánh cũng đang hồi tưởng lại quá trình bạn học Cảnh hoàn mỹ phục chế sơ đồ đường cắt trên cơ thể người, khiến người ta phải thở dài trong lớp cô không có một ai có thể xem thường được.
Im hơi lặng tiếng Đỗ Hải Uy cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Tả Lương và hai bạn học kia chỉ biết, đừng nhìn hôm nay thầy Đỗ không nói gì, nhưng có một đại lão trong phòng phẫu thuật trấn giữ vẫn là không giống nhau. Không có đại lão làm chỗ dựa thì không ai dám thử. Thầy Đỗ giống như một người cha vĩ đại đang lặng lẽ bảo vệ những hậu bối như họ.
Nằm trên bàn mổ Vương Thúy cũng không bị gây mê hoàn toàn, ý thức vẫn còn tỉnh táo, trong quá trình phẫu thuật cô có thể nghe được các bác sĩ nói chuyện. Điều làm cô kinh ngạc là, vị bác sĩ phẫu thuật cho mình hết lần này đến lần khác lại hỏi ý kiến của Cảnh Vĩnh Triết. Cứ như con trai lớn nhà họ Cảnh mới là người đang chỉ huy ca phẫu thuật này.
Sau đó, khi nghe bác sĩ nói ca phẫu thuật này rất thành công, không cần phải cắt toàn bộ, thời gian phẫu thuật tổng cộng của cô chỉ mất không đến nửa giờ. Vương Thúy không thể không thán phục, bác sĩ ở thủ đô khác với bác sĩ ở bệnh viện nhỏ địa phương, quá đỗi lợi hại.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận