Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3693: [3693 ] các có nhiệm vụ (length: 3887)

Phê bình giáo dục Trương đại lão, nàng Tạ Uyển Oánh là tuyệt đối không dám.
Nhưng Lỗ lão sư đã đối với tin tức của nàng là không gì không biết, ha ha cười lớn tiếng hai tiếng nói: "Ta nghĩ đối với ngươi nói chính là, Oánh Oánh, ngươi chuyến này làm thật giỏi."
"Mẹ." Trương đại bảo bối thanh âm ở đối diện bỗng nhiên vang lên, ứng là nghe thấy mẫu thân không chút kiêng kỵ cười nhạo mình lật xe thanh âm không có cách nào nhịn xuống.
Tạ Uyển Oánh nuốt hai cái nước miếng, nguyên lai Trương đại lão ở trong nhà bồi mẫu thân.
"Ngươi nói hắn người này không đi mở họp nói phải ở nhà bồi ta đ·á·n·h mạt chược, hắn là nghẹn cái ý nghĩ x·ấ·u gì?" Không sợ khi chính nhi tử mình kháng nghị, Lỗ lão sư tận tình cùng tân sủng nhi nói chuyện.
"Mẹ, được rồi được rồi, người ta vội vàng đi làm chính sự đó." Trương Hoa Diệu không có cách nào, chỉ có thể dùng c·ô·ng việc làm lý do ngăn cản mẫu thân, nhường mụ già quay mặt sang nhìn nhiều một chút hắn cái Trương đại bảo bối này.
Cúp điện thoại. Thời gian như Trương đại lão nói chính là tương đối gấp gáp, một hàng người vội vã đi ra ngồi xe.
Trên đường xe đong đưa, mọi người có không nhịn được đ·á·n·h một cái ngáp.
Cuối tuần không cần đi làm, không thể ở trong nhà nghỉ ngơi, lại muốn đến sớm đi học, xem như đặc sắc của nghề bác sĩ này. Nếu không phải vì áo blouse trắng mộng tưởng này, không có bao nhiêu người có thể kiên trì đi xuống.
Đến trung tâm hội nghị quốc tế, chưa tới bảy giờ. Một đám người trẻ tuổi cho là mình đến sớm, vào sau phát hiện, các đại lão sư đến càng sớm hơn. Phương quản lý thấy bọn họ tới nhiều người như vậy, cao hứng c·h·ế·t, đối với bọn họ m·ã·n·h vẫy tay: "Tới tới tới, ta mang các ngươi đi dạo một chút trước."
"Lão sư, cần chúng ta làm gì?"
Người trẻ tuổi kéo tay áo, đã chuẩn bị xong tư thế dọn ghế, bưng nước trà chạy vặt.
Phương quản lý bị bọn họ chọc cười, nói: "Một đám ngoan hài t·ử, thật nhường các ngươi làm những việc này. Chúng ta sẽ đau lòng trước."
Phòng họp đã có nhân viên khách sạn đến bố trí nước trà và làm những công việc hậu cần, nhân viên khách sạn cũng chuyên nghiệp hơn họ trong những chuyện này.
Nhiệm vụ cho bọn họ nhất định là liên quan đến y học, nhân viên khách sạn không quá làm được hoặc làm không có ý nghĩa bằng bọn họ.
Phương quản lý giao cho họ nhiệm vụ: "Các ngươi tự thương lượng một chút, ở đây chúng ta cần sẽ sử dụng máy tính và các thiết bị truyền thông khác. Đến lúc đó khi chúng ta mở họp, có lão sư lên bục diễn giảng thì các ngươi giúp chạy việc thao tác các thiết bị."
Vốn có ghi chép viên rồi, Tạ Uyển Oánh đứng ngoài mọi chuyện, nhìn mọi người xôn xao cuối cùng chọn ra lớp trưởng mang theo các bạn học trong lớp mình. Chủ nhiệm vụ này chủ yếu là phụ trách việc tương đối trọng đại, phát sinh sai sót truyền phát ở hiện trường thì các sư muội sư đệ sợ không gánh nổi nên nhường lại cho các sư huynh.
Những chuyện nhỏ hơn để cho các sư đệ sư muội đi làm, Mễ Tư Nhiên bọn họ muốn đứng ở bàn dài phía trước cửa đại sảnh phòng họp, phụ trách việc giúp các lão sư đến làm thủ tục đăng ký và phát tờ rơi cùng bảng tên.
Bởi vì bọn họ đến còn sớm, các nhân viên khách sạn mới đang bận làm bàn ghế và các loại vật phẩm, các khách quý tham dự đều chưa đến. Phương quản lý bèn dẫn họ đi xem những thứ khác.
Ban tổ chức mỗi lần tổ chức hoạt động không tránh khỏi việc đ·á·n·h quảng cáo cho chính mình. Hội y học trong hoạt động lần này đã dùng những vật phẩm tuyên truyền nào để quảng bá. Một hàng người đi đến trước bàn dài thì thấy phía trên chất đầy các quyển văn thư, xem ra đó là tập san học thuật của bộ phận hội y học.
Bìa tập san quen thuộc khiến cho đám bác sĩ trẻ tuổi đến tham quan không kìm hãm được mà liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Đỗ Mông Ân cầm lên một quyển, xác định trí nhớ của mình, nói: "Trong thư viện của viện y học chúng ta có rất nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận