Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1362: Bị chỉ đích danh



Chương 1362: Bị chỉ đích danh




Chương 1362: Bị chỉ đích danh
"Không phải là giáo sư Lỗ muốn cho em ấy đi qua Quốc Trắc hỗ trợ xem phẫu thuật sao? Tôi không có chuyển chủ đề khác.”
Cuộc đối thoại của hai đàn anh không giống như đang nói cùng một chủ đề, ông nói gà bà nói vịt, giống như sấm sét sắp bùng nổ. Ba người bạn cùng đang ăn cơm nghe thấy vậy cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Các anh đang nói chuyện của giáo sư Lỗ sao?” Bác sĩ Đổng đi tới xen vào.
"Đúng vậy, anh không biết sao? Anh là người của khoa nội tim mạch mà cũng không biết, anh ta cũng giấu anh sao?” Vu Học Hiền chất vấn anh ta.
Bác sĩ Đổng thẳng thắn: "Tôi chắc chắn không biết. Làm thế nào một bệnh nhân quan trọng như giáo sư Lỗ có thể cho phép tôi tham gia được.”
"Anh ta biết không?" Vu Học Hiền nhìn về phía Lý Thừa Nguyên đi ngang qua, là muốn tìm khoa ngoại tim mạch tính sổ.
Lý Thừa Nguyên tựa như không nghe thấy gì vẫn đi về phía trước.
"A, anh ta biết." Vu Học Hiền thấy rõ hành vi né tránh của người này, nói.
"Không, tôi không biết." Lý Thừa Nguyên nghe nói vậy quay đầu thanh minh: "Tôi cũng giống như bác sĩ Đổng, không có khả năng biết.”
"Người của Quốc Trắc bọn họ nói như thế nào về bệnh tình của giáo sư Lỗ? Bảo anh qua hỏi cái gì?" Vu Học Hiền quay đầu lại, yêu cầu Cận Thiên Vũ trả lời vấn đề ngay lập tức.
Cận Thiên Vũ phảng phất như không nhìn thấy bộ dáng của anh ấy (VHH), xoay người rời đi.
"Anh đi đâu vậy?" Vu Học Hiền đuổi theo anh ấy (CTV).
Cánh cửa văn phòng bác sĩ đột nhiên bị đẩy ra.
Ba người bạn cùng lớp đang ăn cuống cuồng lên: Xong rồi, không thể trốn thoát.
Doanh Doanh. Hai chàng trai lo lắng cho cô.
"Tạ Uyển Doanh, em ăn cơm xong thì đến phòng can thiệp." Cận Thiên Vũ đứng ở cửa phòng làm việc của bác sĩ, ánh mắt tập trung vào bạn học Tạ đang vùi đầu ăn cơm nói.
"Anh gọi em ấy làm gì?" Vu Học Hiền kéo quần áo anh ấy, mặt tái mét.
"Cũng giống như các bệnh nhân hôm nay của anh, bệnh nhân và gia đình bệnh nhân tin tưởng em ấy nhiều hơn. Nên để cho em ấy sớm hiểu rõ tình huống, tránh đến lúc đó trở tay không kịp." Cận Thiên Vũ nói: "Em ấy chưa từng chứng kiến phẫu thuật can thiệp nội khoa tim mạch, điều này là không được.”
Vốn tưởng rằng một sinh viên như cô ít nhất sẽ đến khoa nội tim mạch thực tập, không ngờ bệnh viện điều cô vào khoa nội hô hấp. Chân mày của Cận Thiên Vũ xẹt qua một tia bất mãn cường ngạnh, trong lòng nhận định sắp xếp này của bệnh viện là không hợp lý. Trừ khi bệnh viện có sắp xếp khác cho kế hoạch học tập trong tương lai của cô.
Vu Học Hiền tranh giành với anh ấy: "Bây giờ em ấy đang theo tôi học tập.”
“Anh đừng hẹp hòi như vậy. Người khoa nội hô hấp không ngại việc em ấy nói chuyện với anh nhưng hành vi này của anh so với bọn họ là bụng dạ hẹp hòi." Cận Thiên Vũ quay đầu lại, muốn lấy đầu ngón tay chỉ vào ngực anh ấy.
Tính tình của đàn anh Cận so với đàn anh Vu càng tồi tệ hơn. Về điểm này, chỉ cần nghe các bạn học đã thực tập ở khoa nội tim mạch giới thiệu đều biết. Tạ Uyển Doanh nhất thời nhớ tới lời bạn học Lý Khải An miêu tả về đàn anh, nghĩ thầm có khả năng sẽ cãi nhau như bạn học Phan đã dự đoán.
Vu Học Hiền nghe được lời này của đối phương thiếu chút nữa nổi trận lôi đình.
Chỉ là nơi này là nơi công cộng, thật sự cãi nhau sẽ khiến bệnh nhân nghi ngờ.
Cận Thiên Vũ quay mặt lại, không để ý tới anh ấy, cao ngạo như một con gà trống lớn, hai mắt chỉ nhắm ngay vào bạn học Tạ đang ăn cơm, tựa như một cái roi dạy học nghiêm khắc: Ăn nhanh lên một chút cho tôi! Em không nghe tôi nói sao?
Bữa cơm này khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa. Tạ Uyển Doanh bình thường ăn rất chậm giờ chỉ có thể ăn như hổ đói. Bệnh nhân nhồi máu cơ tim cấp tính phải làm phẫu thuật can thiệp, không thể trì hoãn.
Đàn anh Cận không hề có lòng thương xót, đối với các cô gái đều hung dữ như vậy. Các bạn học khác chỉ cảm thấy bạn học Tạ dữ nhiều lành ít.
Nhạc Văn Đồng nhớ rõ lời hứa của mình, nói với đàn anh Cận: "Nếu không giáo sư cứ đi trước đi ạ. Em sẽ đưa cậu ấy qua sau, không trì hoãn thời gian của giáo sư.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận