Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2164: [2164 ] tranh đoạt (length: 3932)

Cùng là thành viên khoa phòng kiểm tra phụ trợ của bệnh viện, Lý Hiểu Băng và người phòng CT có mối quan hệ rất tốt.
"Còn chuyện hắn làm sao biết thì ta không biết." Chu Hội Thương nói.
Phó Hân Hằng đứng ở chỗ cách Chu Hội Thương khá xa, mọi người đều biết hai người bọn họ cùng khoa nhưng quan hệ lại rất bình thường. Việc Chu Hội Thương nói không biết chuyện này của người kia thì có thể tin tưởng. Cánh tay khoác áo, Phó Hân Hằng đứng thẳng im lặng ít nói, ánh mắt u lãnh thâm sâu, mím chặt môi cho thấy không định trả lời bất kỳ câu hỏi của ai, chỉ có bác sĩ phụ trách thì hắn mới nhìn thoáng qua đứa trẻ đang bị bệnh.
Những người khác chuyển hướng về phía Thường Gia Vĩ cùng đi với hắn, tính toán suy đoán hai người này từ đâu biết được tin tức.
Thường Gia Vĩ làm sao có thể nói với đám người này chuyện hai người bọn họ vụng trộm theo dõi người ta cả đêm. Hơn nữa, hắn còn đang bận, bận nói chuyện, không giống như Phó Hân Hằng, hắn đứng giữa đám đông ba hoa chích chòe, dùng miệng chỉ huy: "Đối đãi với trẻ con không thể nói những lời như vậy. Các ngươi đối đãi trẻ con phải giống như đối đãi với các cô gái vậy. Các ngươi có biết nói chuyện với con gái như thế nào không?"
Cái tên công tử trăng hoa này? Tất cả mọi người đều xoa trán.
Có người lớn tiếng quát Thường Gia Vĩ: "Ngươi lại còn quấy rối như vậy nữa thì đi ra ngoài."
Tìm theo giọng nói, Chu Tuấn Bằng quay đầu nhìn, thấy đôi tình nhân đang yêu đương vụng trộm ở khoa tiêu hóa kia tại chỗ.
Vu Học Hiền bị công kích xong. Khương Minh Châu lập tức lên tiếng: "Ngươi là khoa chỉnh hình thì lo chuyện của khoa mình đi. Đứa trẻ này có bị gãy xương đâu mà tới phiên khoa chỉnh hình các người."
"Ai nói khoa chỉnh hình chúng ta chỉ chữa gãy xương. Ta đến quan tâm bệnh nhân không được sao? Bọn họ ở khoa ngoại tiết niệu còn có thể tới thì ta không thể tới sao?" Thường Gia Vĩ hùng hồn viện lý do đặc thù của bản thân, "Bọn họ không thân với thầy Oánh Oánh, ta còn từng đưa thầy Oánh Oánh đi làm phẫu thuật chỉnh hình."
Người khoa ngoại tiết niệu nghe thấy mình lại bị người lôi xuống nước, một đám mặt đỏ như gấc gân cổ cãi: "Chúng ta biết bệnh này không phải chuyên khoa của chúng ta, cho nên chúng ta ngậm chặt miệng không nói lời nào. Còn anh ở khoa chỉnh hình thì chen mồm vào làm gì?"
"Tôi cũng đâu có chỉ đạo họ phải chữa bệnh cho trẻ con thế nào. Tôi tôn trọng ý kiến chuyên môn của họ. Tôi chỉ trích là do thái độ của bọn họ đối với trẻ con không đúng, giọng quá lớn. Về điểm nói chuyện với trẻ con như thế nào, tôi còn thành thạo hơn họ." Thường Gia Vĩ nói.
"Ngươi có con?" Một đám đông người bắt được cái chuôi trong lời nói của hắn, muốn đặt cái mác công tử trăng hoa cho hắn thành sự thật: "Ngươi không kết hôn thì làm gì có con, nói, con của ngươi giấu ở đâu?"
Những người này vậy mà lại muốn gán cho hắn tội danh có con rơi. Thường Gia Vĩ tức muốn nổ tung. Những người này muốn bêu xấu sau lưng hắn trước mặt người khác mà. Bà Tạ ngồi ở phòng bên cạnh có thể nghe thấy đấy có được không.
Thường Gia Vĩ chống tay lên hông, cãi lại bọn họ: "Ta không có con, một bạn gái cũng không có."
Mọi người không tin lời hắn nói: "Ngươi không có con mà lại nói ngươi thành thạo với việc đối xử với trẻ con hơn chúng ta?"
"Thật đấy." Thường Gia Vĩ vỗ ngực, "Tôi đối với việc ứng xử với trẻ con tương đối thành thạo, vì tôi là một bác sĩ giỏi. Ở khoa chỉnh hình của chúng tôi có những bệnh nhi. Không giống như các người, các người đều đẩy trẻ nhỏ sang khoa nhi ngoại để trị bệnh. Khoa nhi ngoại không giải quyết được các bệnh của khoa chỉnh hình nên đành phải đưa sang khoa chúng tôi."
Hắn vừa mới kiếm cớ đã bị các khoa khác bài xích.
"Ai nói khoa nhi ngoại bọn họ có thể điều trị bệnh về tiêu hóa của chúng ta?" Người khoa tiêu hóa nói.
"Khoa ngoại tiết niệu chúng tôi cũng có rất nhiều trẻ nhỏ đến khám bệnh đấy." Người khoa ngoại tiết niệu mỗi người một lời.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận