Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2167: [2167 ] thích ứng chứng (length: 4247)

Đối với vấn đề này, Hoàng Chí Lỗi nghĩ mà gãi đầu. Tào sư huynh ôm đứa trẻ đến mà không nói gì, hắn cũng không biết rõ nguyên nhân và trả lời như thế nào.
Nói đứa bé này bệnh nặng thì bệnh nặng đã đưa vào phòng cấp cứu chứ không phải phòng làm việc. Trong phòng làm việc ngay cả dưỡng khí cũng không có.
Một đám danh y tranh nhau giành chữa trị bệnh nhân, hoặc là đẩy thuốc cấp cứu cho bệnh nhân, hoặc là khẩn cấp cắm vào tim, ấn khử rung các thứ... Có lẽ nào dồi trường có tác dụng?
"Các anh khoa ngoại chỉ cho nó làm dồi trường thì vô ích thôi." Khương Minh Châu nói, "Viêm ruột thừa không phẫu thuật mà chỉ thử dùng nội soi đại tràng để kiểm tra ruột và ruột thừa. Nội soi đại tràng làm kiểm tra chính xác và trực quan hơn CT, có thể phân biệt rõ liệu có phân và nước tiểu lưu lại trong ruột hay không, nếu có thì lấy ra rồi rửa sạch tiêu viêm."
(Vào thời điểm này chưa có phương pháp ERAT nội soi ngược dòng để điều trị viêm ruột thừa. Nguyên lý phẫu thuật ERAT gần giống với phương pháp mà Khương Minh Châu nói, là dùng nội soi để kiểm tra ruột thừa và lấy phân ra rửa sạch, chủ yếu dùng cho trường hợp viêm ruột thừa do còn phân tắc nghẽn). Tình huống của Tạ Hữu Thiên đúng là nghi do phân và nước tiểu gây viêm ruột thừa.
"Cô nóng vội quá, vừa dồi trường xong chưa biết hiệu quả thế nào, để theo dõi tiếp xem tình hình có biến chuyển không rồi tính." Một bác sĩ khoa ngoại khác nói, ý không đồng tình với đề nghị của nàng.
"Tôi không vội. Tôi nghĩ, nếu đã quyết không phẫu thuật cắt ruột thừa của đứa nhỏ, mà muốn thử nghiệm những phương pháp khác, thì có thể sớm lên kế hoạch làm nội soi tiêu hóa." Khương Minh Châu nói. Bác sĩ nội khoa cẩn thận hơn, chủ trương phải liệu trời mưa trước khi lợp nhà.
Vu Học Hiền nghe xong chỉ "Ừm" một tiếng.
Người bên khoa ngoại nghe hai người khoa tiêu hóa nói chuyện thì không đồng tình, phản bác:
"Việc cô nội soi để kiểm tra thì được, nhưng làm những việc khác thì không khác gì nhau cả, ruột thừa rất đặc thù. Cô nội soi muốn vào được đến ruột thừa là rất khó. Đứa nhỏ này chắc chắn không hợp tác được, phải gây mê mới làm được."
"Cô nói cái phương pháp nội soi này cũng chẳng khác gì chữa trị bảo tồn. Nếu viêm nhẹ, bảo tồn thì viêm sẽ tự tan. Chút nữa sẽ cho đứa nhỏ này đi rút máu chích. Nếu viêm nặng thì cô cứ rửa qua hai lần sao có thể trị dứt được chỗ viêm. Kháng sinh có hiệu quả cũng phải điều trị đủ liệu trình. Nặng hơn nữa thì khoa ngoại chúng tôi rạch chỗ mưng mủ ra để dẫn lưu, rửa sạch, chứ không phải một lần là xong, cần làm nhiều lần. Vì vậy mà ruột thừa rất dễ tái phát, cuối cùng chỉ còn cách phẫu thuật cắt bỏ nó thôi."
(Phương pháp phẫu thuật ERAT trong tương lai cũng có thiếu sót này, cũng có yêu cầu nhất định về chỉ định). Rất khó để bảo tồn ruột thừa.
Khoa ngoại hiện giờ tự tin với phương pháp chữa trị bảo tồn chủ yếu vì bệnh của đứa bé được phát hiện tương đối sớm.
Bị khoa ngoại nói xong, Khương Minh Châu thở ra hai hơi, nghĩ một chút, vẫn kiên trì với ý kiến nội khoa của mình.
Ngay tại chỗ, ngoài những người khoa tiêu hóa, một bác sĩ tim mạch nội khoa lên tiếng: "Nhịp tim của bệnh nhân nhanh, tần suất hô hấp cũng nhanh, rất khó nói liệu có phải đơn thuần là do sợ hãi không. Bởi vì bé đau, lại có sốt, những cái này đều làm nhịp tim và tần số hô hấp tăng. Nếu muốn chắc chắn hơn thì nên cho bé nhập viện theo dõi, có đúng không?" Nói rồi hắn nhìn về phía Cận Thiên Vũ.
Cận Thiên Vũ không suy nghĩ đơn giản như đồng nghiệp, chỉ mỗi chuyện dồi trường mà ồn ào thành ra thế này rồi, nếu cho đứa nhỏ nằm viện thì phải sắp xếp vào khoa nào.
Lại nói, khoa tim mạch không có ý kiến gì sao?
Phó Hân Hằng thì im lặng.
Chu Hội Thương đẩy mắt kính: "Bác sĩ chủ trị vẫn chưa nói gì sao?"
Các khoa mỗi người một ý như vậy, tốt nhất nên để bác sĩ chủ trị đưa ra quyết định cuối cùng mới đúng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận