Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3617: [3617 ] quyến luyến không nỡ (length: 3835)

Vấn đề là, nhìn ra người bệnh lên cơn sốt kiểu chuyện này, chỉ cần lưu tâm một chút, người bình thường đều có thể chú ý tới, không quá tính là cái gì kỹ năng y học cao siêu. Không giống lần này dự đoán nhiệt độ cơ thể.
Có thể đoán trước được chuẩn đến vậy, biết được khoảng thời gian này nhiệt độ cơ thể của hắn sẽ lại tăng lên.
Có chút thần kỳ. Theo hắn biết, có một vài lão bác sĩ có thể biết trước bệnh nhân sẽ bị sốt lại. Nhưng mà, muốn làm được kiểu biết trước chính xác đến mức biết rõ thời điểm bệnh nhân tái phát giai đoạn đầu là khó khăn hơn một chút.
Vì hắn là bác sĩ nhà trẻ con nên biết điểm này, cho nên càng thêm kinh ngạc: Nữ bác sĩ này thật sự như biến ra một cây gậy ma pháp.
"Nàng là thiên tài à." Đỗ Vĩnh Sinh lẩm bẩm nói, nếu không khó mà giải thích nổi vì sao một bác sĩ trẻ tuổi như vậy lại có thể làm được việc dự đoán như thần y.
Quách Tử Hào trong lòng cũng nghĩ như vậy, có lẽ là thật, tiền bối Lý đều nói những bác sĩ như Tạ bác sĩ rất khó gặp được, muốn học hỏi từ nàng.
Cách đó không xa, Tề Vân Phong nhìn hết toàn bộ cảnh này, cuối cùng hiểu ra vì sao mình cứ luôn nhìn nàng mà lưu luyến không nỡ.
Trong lòng hắn nghĩ, nếu đã khoác lên chiếc áo blouse trắng, muốn làm một bác sĩ như thế nào, thì phải làm một bác sĩ giống như nàng. Yêu y học, trong công việc thông minh dũng cảm, con mắt tinh tường, dự đoán chính xác, khiến cho mỗi một người bệnh và thân nhân đều từ đáy lòng tâm phục khẩu phục mà tín nhiệm y học cùng ngươi.
Gia gia đã không nhìn lầm hắn, hắn thật sự rất thích nàng, ở nơi nàng, hắn tìm lại được giấc mơ ban đầu như có thể giải mộng.
"Ngươi ở đây làm gì? Tìm ai?"
Cuối cùng cũng có người phát hiện hắn.
Tề Vân Phong quay đầu lại, nói: "Ta tìm Tạ bác sĩ."
"Ngươi tìm Tạ bác sĩ làm gì?"
Giọng hắn có chút ngập ngừng cùng với ngón tay chỉnh gọng kính, hơi có vẻ ngượng ngùng: "Ta tìm nàng —— "
Chưa kịp để hắn trả lời, y tá thấy vậy, sợ hắn có phải muốn đến đây quấy rối, liền vội vàng xong chuyện để ý người này, gọi lên: "Tạ bác sĩ, có người tìm cô, hỏi hắn làm gì thì hắn không nói. Cô xem có phải người cô quen không?"
Nếu không phải trước đây mình từng làm việc trong bệnh viện nên biết chuyện gì đang diễn ra, thì Tề Vân Phong nghe thấy những lời này đã muốn sốt ruột muốn chết rồi, hắn tuyệt đối không phải tới để làm chuyện xấu.
Nghe có người gọi, Tạ Uyển Oánh theo tiếng quay lại nhìn thấy bóng người, đáp: "Ta biết hắn là ai."
Tề Vân Phong nhất thời cả người có chút cứng đờ, nghe thấy nàng nói với giọng bình tĩnh lạ thường như thể đã sớm biết hắn tới lén lút nhìn nàng.
"Không phải cậu tìm Tạ bác sĩ sao, đi qua đi." Y tá giục hắn, có lẽ là thấy biểu tình hắn kỳ lạ có hơi lén la lút lút nên gây ra nghi ngờ cho người ta.
Tề Vân Phong muốn hít thở sâu một hơi.
Trên đường hắn đi qua, bác sĩ Lâm Hạo vừa làm xong giấy chứng t‌ử đi ra từ phòng làm việc, liếc nhìn hắn. Bác sĩ Phan Thế Hoa đứng trước trạm y tá cũng quay đầu lại nhìn hắn một cái.
"Hắn không phải cái người đó sao?" Lâm Hạo hỏi, có vẻ như có ấn tượng về người này nhưng lại không chắc chắn lắm, bèn hỏi Phan đồng học xem có phải ai không.
Phan Thế Hoa nhớ ra người này, thật tình nói: "Đã gặp ở nhà Thượng Tuyền, nói là người của tập đoàn Quốc Năng."
"Tập đoàn Quốc Năng sao? Tên là gì?"
Tập đoàn Quốc Năng quá nổi tiếng, đương nhiên phải hỏi người này là người như thế nào ở tập đoàn Quốc Năng.
"Hắn họ Tề." Phan Thế Hoa nói.
Ngay sau đó, hai người bọn họ bỗng nhớ ra, khách quý sáng nay mà Tạ bác sĩ tiếp đón hình như cũng họ Tề.
"Vậy vị chủ tịch kia họ Tề à?" Lâm Hạo ghé vào tai Phan Thế Hoa để hỏi lại lần nữa.
Biết Lâm đồng học muốn kiểm chứng cái gì, Phan Thế Hoa sao dám đoán bậy, cho dù hắn có mười lá gan báo cũng không dám tùy tiện nói về ba ba kim chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận