Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3494: [3494 ] đều tới thỉnh giáo (length: 3900)

"Tạ lão sư, mời ngài cho ta biết chút ít." Bác sĩ Lưu cũng như chủ nhiệm Vương, lấy bút và sổ ghi chép ra để chuẩn bị ghi lại.
"Lưu lão sư, đừng gọi ta là lão sư, ta chỉ là một học sinh thôi." Quả thật không thể chịu nổi, không để ý đến Trương đại lão, Tạ Uyển Oánh nhỏ giọng nói với bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu chớp mắt: Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Tạ lão sư lại là học sinh? Chuyện liên quan đến cứu người, Trương đại lão hẳn là không lừa nàng.
Vị Tạ lão sư này có lẽ là khiêm tốn thôi. Bác sĩ Lưu hiểu ra, gật đầu, tỏ vẻ không sao cả.
Thời gian eo hẹp, tất cả mọi người đang làm việc hết tốc lực.
Thân Hữu Hoán, người được chỉ định làm bác sĩ chính, gọi tiểu sư muội đến trợ giúp: "Mau đến đây, Oánh Oánh, phụ ta một tay."
Hôm nay tại đây, cả quá trình vận hành máy móc có lẽ chỉ có Tạ đồng học là đã xem qua và làm rồi, vậy thì chỉ có thể tìm Tạ lão sư để chỉ đạo thôi.
"Ngươi đợi một chút nhé. Ta còn chưa bắt đầu hỏi nàng." Thấy Tạ lão sư sắp bị lôi đi mất, mà mình còn chưa hỏi được câu nào, bác sĩ Lưu lo lắng dậm chân, quay sang cùng Thân Hữu Hoán và các bác sĩ khác gấp gáp cả lên.
Trong chốc lát, khung cảnh đang như lửa đốt chợt biến thành cảnh ngươi gấp, ta cũng gấp. Mỗi bác sĩ đều muốn chịu trách nhiệm cho công việc của mình, nếu không kịp thời hoàn thành, trễ nải một chút thì lỡ bệnh nhân có chuyện gì, bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất thì làm sao.
Thân Hữu Hoán không khách sáo với bác sĩ Lưu, nhấn mạnh công việc của mình quan trọng hơn, nói: "Bệnh tình của bệnh nhân không đợi được, phải đưa lên ECMO trước đã. Ngươi cứ lui sang một bên đã. Chúng ta làm xong rồi thì ngươi hãy làm lọc máu."
"Ngươi nói dễ dàng quá đấy." Bác sĩ Lưu định nổi cáu, "Người bệnh chẳng phải đi tiểu ít đó sao? Nếu không phải vậy thì Trương chủ nhiệm đã không vội vàng gọi chúng ta đẩy máy móc sang đây. Lọc máu một lát nữa, nói là phải cùng một lúc, ta chưa hiểu tình hình thì làm sao làm?"
Trước đó vừa nói rồi, đưa lên ECMO có thể sẽ làm tăng thêm tổn thương thận cấp tính, cũng khó trách bác sĩ Lưu lo lắng như vậy.
Những bạn học khác xung quanh nhìn Tạ đồng học như muốn bị mấy vị lão sư lôi kéo xé thành nhiều mảnh: Ờ, vị lão sư này cũng không dễ làm a.
Rốt cuộc thì công việc của ai quan trọng hơn, ai được làm trước, trên thực tế cãi nhau không có tác dụng, ai ăn nói giỏi hơn thì ầm ĩ thắng còn vô dụng, quan trọng là phải phân tích khoa học để quyết định.
Thân Hữu Hoán trấn tĩnh lại, nói: "Vậy để Trương chủ nhiệm quyết định."
Đến lúc này, nhất định phải mời đại lãnh đạo ra mặt chủ trì, đại lãnh đạo nói là nhất định.
Các đội phòng ban khoa nhìn về Trương đại lão thỉnh cầu phân định.
Hỏi ta sao? Trương Hoa Diệu lộ ra vẻ mặt như kiểu "mấy người có phải bị lú lẫn không" với đám thuộc hạ: Vừa rồi các ngươi muốn hỏi ai vậy hả?
Một đám người bừng tỉnh, nhao nhao nói: "Tạ lão sư, ngài nói đi."
Tạ Uyển Oánh: ==, từ giờ trở đi nhớ kỹ phải tránh xa Trương đại lão ra.
Nhớ lại là nàng đã quên mất giáo huấn, lần trước ở bệnh viện răng miệng đáng lẽ phải hiểu ra rồi. Trương đại lão hận không thể đem những bác sĩ trẻ tuổi như nàng dùng sức đẩy vào luyện ngục để tôi luyện thành thần.
Hiện trường ai nấy mặt mày đều lo lắng, thực ra là đang vì bệnh nhân mà gấp gáp.
Tạ Uyển Oánh bình tĩnh suy nghĩ, nói: "Lưu lão sư đừng vội, nghe ta nói vài câu."
"Cô cứ nói đi." Bác sĩ Lưu mất kiên nhẫn thúc giục. Sự việc đã đến mức này, trong lòng không chắc chắn nên khiến người ta đau đầu khó chịu là không tránh khỏi.
"Ta biết điều lão sư lo sợ nhất là gì. Nếu hai cái máy cùng được dùng, thì liệu có khả năng hai máy cùng hoạt động sẽ gây ra các biến chứng hoặc hội chứng khác không." Tạ Uyển Oánh nói.
Chỉ thấy nàng một câu này cắt trúng điểm yếu. Tâm trạng đang như lửa đốt của bác sĩ Lưu cuối cùng đã dịu bớt đi đôi chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận