Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3028: [3028 ] đồng ngôn vô kỵ (length: 3897)

Tào gia lão nhị nhất định là đã sớm tính toán thời gian, đợi đến hiệp thứ nhất kết thúc mới lên lầu đi vào. Đối diện với vẻ mặt không tốt của đệ đệ, Tào Chiêu xòe tay: "Chuyện này không trách ta."
"Ngươi mua xe đạp gì cho nó vậy? Ngươi có trách nhiệm trông chừng nó lên đường chạy xe sao?" Tào Dũng nói hắn.
Thích chơi bời lão nhị vĩnh viễn không cùng với lão tam luôn nghiêm túc về một phe.
Mua đồ chơi khác không được sao? Sao tự dưng lại nghĩ mua xe đạp cho đứa nhỏ này, khẳng định là vì chính Tào Chiêu cũng thấy chơi vui.
Thì ra là hỏi chuyện này. Tào Chiêu lười biếng nói: "Đã hẹn với nó rồi. Tào Trí Nhạc, chính con nói đi."
Là một đại lão khoa nhi, một người anh trai được mệnh danh là thần tiên khoa nhi, nắm bắt một đứa trẻ dễ như trở bàn tay.
Tào Trí Nhạc thuộc lòng những gì nhị thúc nói: "Một ngày chỉ được chạy nửa tiếng. Có người đi cùng mới được chơi xe."
Một bên cõng, một bên đứa bé mông nhỏ không nhịn được ngồi lên yên xe đạp nhao nhao muốn thử.
Mọi người không khỏi lại nhìn về phía Tào Chiêu.
Sắc mặt Tào Chiêu thay đổi, có chút tím đỏ, buông lời với tiểu cháu trai dám đánh mặt hắn ngay tức khắc: "Tào Trí Nhạc, con xuống cho ta."
Dám đánh mặt nhị thúc? Bị nhị thúc quát. Tào Trí Nhạc đành phải không cam lòng rời mông nhỏ khỏi yên xe.
Xe mua về không cho đi, bé con ngứa ngáy khó chịu.
"Cô dẫn con đi xem Mặc Mặc nhé." Tạ Uyển Oánh rõ ràng là không nỡ nhìn bé con khó chịu, liền nói.
Cô xinh đẹp muốn dẫn mình đi. Tào Trí Nhạc lập tức bỏ xe đạp, bước đến đưa bàn tay nhỏ ra nắm tay cô xinh đẹp: "Chúng ta đi thôi, xinh đẹp. Cô xinh hơn mẹ con nhiều."
Bà Diệp bác sĩ đoán không ra, tiểu tôn tử trước đã gọi cô nàng là bà tam tương lai.
Đắc tội lão tam. Tào Chiêu chủ động vén tay áo lên đi vào bếp: "Tôi vào phụ giúp."
Đoạn Tam Bảo là bảo mẫu của đứa bé đuổi theo đứa trẻ nói: "Trí Nhạc, không được gọi người ta là xinh đẹp."
"Hả? Chú Tam Bảo, chú nói cô ấy không đẹp hả?"
Đoạn Tam Bảo: Hắn nào dám nói ba cô tương lai không xinh đẹp.
Đứa nhỏ này nắm bắt một đám ông chú cũng rất tiêu chuẩn.
Tạ Uyển Oánh ngồi xuống cùng đứa bé nghịch Mặc Mặc, nghĩ đến mình là chạy trốn nửa chừng giúp Tào sư huynh liền vội đứng dậy.
Không xa, Tào Dũng thấy động tác của nàng, cười một tiếng vẫy vẫy tay: Cứ thoải mái chơi đi, thư thả thôi.
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của sư huynh, mặt Tạ Uyển Oánh bất giác có chút nóng lên, lại ngồi xuống.
"Xinh đẹp, cô thích chú ba con phải không?" Tào Trí Nhạc hỏi.
Đứa trẻ con hay ở chỗ vô tư, những lời người lớn không dám nói đều nói hết ra.
Tạ Uyển Oánh cúi mặt.
"Xinh đẹp, cô thấy chú ba con đẹp trai hay là con đẹp trai?"
Đứa nhỏ này càng hỏi càng được voi đòi tiên.
"Đều đẹp trai." Tạ Uyển Oánh trả lời.
Tào Trí Nhạc nhíu mày: "Đây là câu hỏi lựa chọn một chứ không phải lựa chọn nhiều."
Tạ Uyển Oánh: ...
May mà đứa trẻ chóng quên, vừa có chuyện khác chú ý liền bị dời đi ngay. Lại có tiếng chuông cửa reng reng. Sau khi cửa mở, Tào Trí Nhạc híp mắt chuyển hướng về phía cửa thấy người xuất hiện, sáng ngời lấp lánh, nhảy một cái, nhào đến phía cửa: "Chú Đào ——"
Mọi người cho rằng đứa bé này nhìn thấy chú Đào mà kích động như vậy sao?
Dĩ nhiên không phải.
Một đám người có mặt tại đó đều nhìn vào xe đồ chơi trên tay Đào Trí Kiệt.
Tên phật tử này, vừa đến là đã biết mua chuộc đứa con nít nhỏ rồi. Hoàng Chí Lỗi đỡ kính mắt, cùng những người khác cạn lời.
"Chú Đào, chú Đào." Tào Trí Nhạc chạy đến trước mặt chú, tứ chi khua tay múa chân, tay nhỏ không nhịn được đưa vuốt về phía xe đồ chơi.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận