Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3430: [3430 ] tiến thêm một bước (length: 3923)

trong miệng nhẹ nhàng phun ra một hơi, việc này quá sức khó khăn, Tiêu Dương ngẩng đầu lên cảm thấy được trán mình mồ hôi nhỏ giọt xuống đất. Hắn nhìn sang Tạ Uyển Oánh, thấy vẻ mặt nàng ung dung tự tại, so với mình đúng là một trời một vực, trong lòng chỉ có thể nghĩ: Quả thực quá giỏi.
Vốn tưởng rằng thời gian dài như vậy trôi qua, mình có lẽ có thể đuổi kịp nàng, kết quả nàng càng lúc càng đáng sợ.
Cạnh tranh trong giới y học giống như chạy đua, đừng tưởng rằng người khác đứng im tại chỗ. Người ta không thể chờ cho ngươi đuổi kịp, chỉ càng khiến ngươi bị bỏ xa trăm ngàn dặm.
Về điểm này, các bạn học cùng lớp với Tạ Uyển Oánh đều có cảm nhận sâu sắc nhất.
Tuy nhiên, Tạ Uyển Oánh có thể cảm nhận được các bạn học trong lớp mình đã tiến bộ rất nhiều, điều này tạo áp lực không nhỏ cho nàng.
Trước kia chỉ có Phan đồng học khiến nàng nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, bây giờ tiếng lớp trưởng đuổi tới cũng y như vậy.
Ở cạnh đó, đám Lâm Hạo cười nói liên hồi. Việc lớp trưởng trở nên lợi hại càng lần nữa chứng minh các bạn trong lớp chỉ cần nghiêm túc cố gắng thì việc rút ngắn khoảng cách với Tạ đồng học chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu so với trước, Nhạc Văn Đồng tuyệt đối không thể nhanh chóng nhìn ra được bí quyết thao tác của Tạ đồng học như vậy.
Lại qua giây lát, một đám học sinh đột nhiên rõ ràng thấy Nhạc lớp trưởng cũng không có lý do gì mà bắt kịp tốc độ của Tạ đồng học.
Sắc mặt Nhạc Văn Đồng càng trở nên nghiêm nghị, mau chóng chuyển thành màu đen thui.
Chuyện gì xảy ra?
Mọi người giật mình, vội vàng dời tầm mắt về phía cái nhíp.
Việc bác sĩ thao tác cái nhíp cần nắm chặt như vậy, chắc chắn là có mục đích đặc biệt. Độ ổn định và phương hướng của cái nhíp liên quan đến sinh mệnh của thương binh, vì vậy mà tốc độ thao tác nhanh hay chậm không phải là yếu tố quan trọng.
Tạ đồng học có thể thao tác nhanh như chớp, mấu chốt ở chỗ phải xem hiệu quả thao tác của nàng như thế nào. Đối với điều này, mọi người xung quanh chỉ có thể dựa vào quan sát bằng mắt mà phỏng đoán nên rất hạn chế, chắc chắn không thể nào cảm nhận sâu sắc như lớp trưởng Tiêu Dương và những người đã trực tiếp thử.
Cùng với vẻ mặt quái dị của Nhạc Văn Đồng, Tiêu Dương đang cầm nhíp phun ra một tiếng: "Này ——!"
Giọng nói này, giống như bị kinh động đến mức muốn nuốt trọn một con voi vậy.
"Hắn bị giật mình dữ vậy sao? ? ?"
"Có phải vì cầm cái nhíp của Oánh Oánh không đúng, nên muốn mất mặt?" Lý Khải An đồng học gãi gãi chóp mũi suy nghĩ, chắc là mấy người bọn họ xem thường nữ học bá của lớp, không ngờ lại bị vả mặt thôi.
Sắc mặt Tiêu Dương đen kịt, trong đầu mắng thầm: Hắn dám xem thường nữ học bá này sao? Đầu óc hắn không có ngu đến mức đó đâu được không? Hắn đã bị vả mặt không ít lần rồi.
Nói đến chuyện này thì phải kể là, khi hắn vừa nhận lấy cái nhíp vẻ kinh ngạc sau, chính là ở chỗ nàng có thể làm động tác vặn vẹo này một cách thành thạo.
Cái thật sự thành thạo là phải khảo cứu xem hiệu quả thao tác như thế nào. Việc tư thế có kỳ quặc hay không không hề liên quan. Cũng giống như việc đang phẫu thuật mà phải bắt chước làm theo một động tác gì đó trên bàn mổ, là vì muốn đạt được hiệu quả nên không thể không lựa chọn các loại tư thế, chứ không phải là nói vì cố tình chọn lựa các tư thế mà tạo ra đủ loại động tác.
Điều làm cho toàn thân lông tóc hắn dựng đứng lên lúc này là: Rốt cuộc đã phát hiện ra hiệu quả thao tác của nàng, còn không chỉ là cố định không nhúc nhích đơn thuần mà thôi.
"Hình như là ——" nối tiếp lời Tiêu Dương, âm thanh của Nhạc Văn Đồng như tiếng muỗi kêu, không phải hắn bị đả kích, chỉ là thuần túy không dám xác định sợ không diễn đạt chính xác về mức độ siêu phàm của nàng.
Tất cả đồng học rối rít dỏng tai lên, vì không thể tự mình cảm nhận được sự lợi hại của Tạ đồng học, mọi người chỉ còn biết mong chờ sự truyền đạt lại cảm nhận của lớp trưởng. Lúc mọi người đang cực kỳ hưng phấn, mấy người còn giơ tay lên nắm thành nắm đấm như cầm mic muốn đưa lên miệng lớp trưởng để tranh nhau phỏng vấn.
Khụ. Nhạc Văn Đồng hắng giọng một tiếng, nghiêm nghị nói: "Có lẽ là như vậy, miếng thủy tinh kia có vẻ như đang tự từ từ rút lui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận