Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2150: [2150 ] lại là con gái lão sư (length: 4008)

Việc này một mặt liên quan đến độ tuổi của đứa trẻ, mặt khác cũng liên quan đến tính cách của đứa trẻ. Trẻ càng nhỏ thì khả năng nói chuyện cũng không tốt, không có cách nào biểu đạt. Trẻ lớn hơn, có năng lực biểu đạt ngôn ngữ, thì yếu tố hạn chế việc trẻ không nói rõ được tình trạng bệnh thường phức tạp hơn.
Yếu tố lớn nhất khiến bác sĩ chẩn đoán sai là do bệnh nhân miêu tả không rõ tình trạng của bản thân. Có bệnh nhân vì nhiều lý do riêng mà nói giảm tình hình bệnh của mình, dẫn đến việc bác sĩ phán đoán nhầm. Trên lâm sàng, bác sĩ thích bệnh nhân nói rõ trọng điểm bệnh của mình, như vậy nếu kiểm tra ra bệnh không nặng thì là chuyện vui mừng lớn.
Đàm Khắc Lâm chưa kịp trả lời, những người bên cạnh như Thi Húc nghe được tình hình đã tự mình nghị luận trước.
"Tình huống bệnh nhân như vậy, tại sao họ không đưa trẻ đến bệnh viện cấp cứu? Họ muốn làm gì?"
"Bệnh tình của trẻ con có thể diễn biến rất nhanh, trở nên ác liệt rất nhanh chóng."
"Viêm ruột thừa có thể nặng có thể nhẹ. Lão Đào kia không ở khoa ngoại tổng quát lại đi khoa mật rồi quên mất cái này sao?"
Nói Đào Trí Kiệt lơ là sự nghiêm trọng của viêm ruột thừa là không đứng vững. Người ta thực sự cảm thấy bệnh này không phải bệnh, sẽ không gọi điện thoại này cho chuyên gia nội soi ổ bụng nổi tiếng nhất khoa ngoại tổng quát của bệnh viện.
Cầm áo khoác lên, Đàm Khắc Lâm quyết đoán kết thúc bữa cơm rồi ra cửa.
Những người khác thấy vậy đều không ăn nữa. Nghe tin em trai của bạn học Tạ bị bệnh, đám lão sư này làm sao còn tâm trí ăn cơm. Thi Húc vội vàng chạy đến quầy thanh toán tiền.
May mắn là địa điểm ăn cơm của hai bên đội không cách nhau quá xa. Lái xe, chừng mười phút là đến.
Khâu Thụy Vân ở cửa quán rượu đón người, nhìn thấy bọn họ đi đến liền dẫn đường: "Bây giờ trẻ đang ngủ."
"Ngủ?" Đám người khoa ngoại tổng quát hai đồng thanh kêu lên.
Bệnh nhân ngủ không thấy đã là chuyện tốt. Có một số bệnh nhân bệnh tình trở nặng, sắp bị sốc, kêu la như muốn chết thì nhìn "Ngủ" tốt làm sao.
Đàm Khắc Lâm bước lên phía trước.
Đám người khoa ngoại tổng quát hai đi như lốc xoáy, Khâu Thụy Vân phải chạy theo để giúp bọn họ mở cửa phòng bao.
Tiếng cửa vừa vang lên, Tôn Dung Phương và Ngô Lệ Tuyền cùng quay đầu lại.
Lúc trước Ngô Lệ Tuyền cũng không biết bác sĩ tại chỗ đã gọi điện thoại thông báo cho ai tới, nhìn thấy người tới thì rụt cổ lại.
"Ai vậy?" Tôn Dung Phương hỏi con gái nuôi, thấy con gái nuôi có vẻ mặt là lạ.
Ngô Lệ Tuyền nở một nụ cười gượng gạo. Bạn nối khố của nàng ở bệnh viện được người khác gọi là ngưu khí, chính là ở chỗ, có thể làm đồ đệ của đám lão sư có tính tình cổ quái và kỹ thuật cao siêu. Bất kể là Đàm Khắc Lâm hay Đào Trí Kiệt thì những người này đều là lão sư khó sống chung. Chỉ có bạn nối khố của nàng mới có thể có quan hệ rất tốt với những lão sư này, thật là quá giỏi. Vì bản thân những lão sư này cũng không được tính là hòa thuận với nhau.
Con gái nuôi nhất thời không nói gì, Tôn Dung Phương đành tự mình quan sát, thấy người đi đầu là một người đàn ông một mí đặc biệt dễ thấy đi thẳng đến bên cạnh con trai bà, lập tức nhận ra người này chắc cũng là bác sĩ.
"Anh ấy là bác sĩ Đàm, cũng là thầy của Oánh Oánh." Ngô Lệ Tuyền giới thiệu cho mẹ nuôi. Ý là nếu không phải là quan hệ bạn học của Tạ Uyển Oánh, thì vị thầy Đàm mặt mày lạnh tanh kia chắc chắn sẽ không chịu xuất hiện ở đây.
Nghe thấy hai người phụ nữ bên cạnh đối thoại, khóe mắt Đàm Khắc Lâm quét tới một tia sắc bén: Ngô Lệ Tuyền hắn nhận ra, còn người phụ nữ kia là ai?
"Là mẹ của tiểu Tạ." Tôn Ngọc Ba cùng đám người mới đến nhanh chóng nắm bắt cơ hội quan sát mẹ Tạ. Vốn dĩ, bọn họ đã lên kế hoạch, chờ đến lúc bạn học Tạ tới ăn cơm của khoa ngoại tổng quát hai sẽ tìm một cơ hội gặp mặt mẹ Tạ.
Sự tò mò về mẹ Tạ thì ai cũng có, người khoa ngoại tổng quát hai cũng không ngoại lệ.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận