Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3774: [3774 ] cùng nàng hỗn hảo (length: 4080)

Gặp chuyện không quyết thì hỏi Oánh Oánh, mau chóng trở thành đặc điểm chung của cả đám người bọn họ.
Bác sĩ Tả Tấn Mậu phun lên bọn họ hai câu: "Các ngươi hỏi nàng làm gì? Tự mình không quyết định được sao?"
"Rồi sẽ có một ngày ngươi giống chúng ta thôi." Lâm Hạo tựa như nguyền rủa mà nói với đối phương.
Bất kể thế nào, tạ bác sĩ đã nhanh chóng xử lý xong hai bệnh nhân trong tay để đi. Mấy người họ ở chỗ này xoay quanh cái vấn đề thảo luận tới thảo luận lui không xong, diễn ra một màn ba ông thầy tu không có nước uống chân thực.
Dĩ nhiên, nếu người bị thương thực sự trong thời gian ngắn bị ngạt thở ngay lập tức thì không thể để mấy bác sĩ đặc biệt lãng phí thời gian cãi vã vì cái vấn đề này không ngớt được. Trên thực tế, người bị thương này chưa hoàn toàn tắt thở mà còn chút hơi thở, tạo thời gian cho mấy bác sĩ tư trước tính sau cân nhắc liên tục.
Bác sĩ đều như vậy, chỉ cần có khả năng sẽ cố gắng hết sức tính toán kỹ lưỡng cho bệnh nhân. Vòng giáp mô đâm lên cơ thể người bị thương tổn hại nhất định nhỏ hơn nhiều so với rạch khí quản, nhưng đó chỉ là biện pháp cấp cứu tạm thời trong tình trạng khẩn cấp, không đáng tin bằng rạch khí quản có thể duy trì được lâu.
Bác sĩ Tả nghĩ một bước như vậy là rất đúng chỗ.
Hai vị bác sĩ khác thì cho rằng nên tiến hành từng bước tuần tự một cách cẩn thận.
"Các ngươi có muốn hỏi xem ý kiến của nàng có giống ý ta không?" Tả Tấn Mậu nói.
Lâm Hạo liếc mắt với hắn: "Vậy không phải là ngươi đang hỏi Oánh Oánh sao?"
"Cậu nói đi, Diêu Trí Viễn." Diêu Trí Viễn quay sang hỏi một thiên tài khác.
Thiên tài họ Diêu nghĩ một chút, so với ở lại đây phụng bồi ba tên "phế vật" này, chi bằng đi theo bác sĩ Tả, vừa nhấc chân lên liền đi.
Hỏi gì mà hỏi, vấn đề này có gì hay để hỏi. Thiên tài Diêu hắn còn thấy cầm cái vấn đề này đi hỏi bác sĩ Tả thì bác sĩ Tả sẽ coi thường. Thà rằng không làm gì hết cứ đưa bệnh nhân vào bệnh viện rồi tính, lỡ trên đường thực sự ngạt thở lại đâm tiếp.
Mấy người này đúng là hết việc bày chuyện, đúng như câu nói của bác sĩ Tả trước đó: Suy nghĩ nhiều quá.
Cấp cứu tại hiện trường là thuộc dạng thấy chiêu phá chiêu, dù sao thì điều kiện có hạn, làm nhiều hơn chỉ thêm nguy hiểm chứ không được gì.
Thấy thiên tài Diêu không quay đầu lại đi theo bác sĩ Tả, ba người còn lại như bị một gậy vào đầu, trong đầu đều tỉnh táo hơn chút.
"Đi đi đi, đưa đến bệnh viện trước." Tả Tấn Mậu nói.
Hai người kia lập tức hưởng ứng, nhất thiết phải đuổi theo bước chân thiên tài.
Ba chiếc xe cứu thương mở toang cửa sau. Tạ Uyển Oánh đi theo xe cáng của la đại ca lên một trong số các xe cứu thương đó.
Thấy vậy, Trương Thư Bình chạy tới hỏi Tạ lão sư: "Ta, ta, ta, phải làm gì?"
Bây giờ tình hình Chương Tiểu Huệ thế nào? Quan sát một khoảng thời gian thấy không có dấu hiệu trở nặng, xe cứu thương đã đầy đủ, nên nhân cơ hội vội vàng đưa người đến bệnh viện.
Đối diện với học sinh này, Tạ Uyển Oánh không khỏi lộ ra biểu tình nghiêm khắc tựa như Diêm Vương: Bảo ngươi làm gì thì làm, đừng có mà nói nhảm nhiều.
Với tình trạng người bị thương hiện tại, sinh viên y đi theo chỉ cần giám sát, không cần đến kỹ thuật chuyên môn cao. Thực tế thì y tá cũng có thể hộ tống một mình được. Đôi khi thứ cản trở sự tiến bộ của một người lại chính là dũng khí, giống như trẻ nhỏ rõ ràng có đôi chân khỏe mạnh có thể đi được, nhưng không dám bước bước đầu tiên. Chính là phải ép nàng giống như Trương đại lão, muốn đạp cho người ta một cái.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị không nói một lời của Tạ lão sư, trán của Trương Thư Bình rớt xuống cả một thác hắc tuyến, sao mà trong nháy mắt này cảm giác thấy tiểu thúc nhập vào người Tạ lão sư rồi.
"Ngươi đi bồi hắn đi." Tạ Uyển Oánh nhận lấy đoạn chỉ trong tay sư đệ, giao lại cho sư đệ Mễ Văn Lâm.
Không còn cách nào khác, cai sữa thì phải cai từ từ, có người bồi "Đứa trẻ" để "Đứa trẻ" không quá cô độc.
Mễ Văn Lâm nghe theo chỉ thị của sư tỷ, nhảy xuống xe đi bồi Trương Thư Bình, hộ tống người bị thương đến quốc trắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận