Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1384: Không thể lo lắng



Chương 1384: Không thể lo lắng




Chương 1384: Không thể lo lắng
"Họ đã làm điều đó trong bao lâu?" Vu Học Hiền từ bên ngoài quay trở về, hỏi y tá.
"Gần một tiếng đồng hồ." Y tá nhìn vào đồng hồ trên tường và tính toán.
Khi bệnh nhân được đưa đến, bác sĩ phẫu thuật đã chào hỏi trước, nói rằng trường hợp này rất khó thực hiện. Y tá đã chuẩn bị tâm lý cho ca phẫu thuật kéo dài, giọng điệu rất bình tĩnh.
Vu Học Hiền và những người khác nghe xong cảm thấy rất nhức đầu.
Loay hoay cả tiếng đồng hồ đến bây giờ còn chưa đưa được dây dẫn đế trái tim chứ đừng nói đến việc đặt stent.
Lý Thừa Nguyên lắc đầu: Bác sĩ Phương này nhất định là không được, không thể để cho anh ta thao tác nữa, phải thay người thôi.
Để cho Cận Thiên Vũ làm thay bác sĩ Phương, Cận Thiên Vũ không hành động dường như là do anh ấy không nắm chắc. Trong tình huống này gọi chủ nhiệm khoa nội tim mạch cũng không có ý nghĩa gì, kỹ thuật của lão chủ nhiệm ở phương diện này không mạnh bằng bác sĩ trẻ.
Phó Hân Hằng nhìn vào trong phòng phẫu thuật, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ trầm trọng.
Bầu không khí rất căng thẳng. Xu hướng phát triển của ca phẫu thuật dường như ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Bạn bè và gia đình của bệnh nhân bên ngoài lo lắng chờ đợi.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Mọi người nhìn về phía Phó Hân Hằng.
Cận Thiên Vũ và những người khác trong phòng vô trùng giống như có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại, âm thanh hô hấp nặng nề mơ hồ từ phòng phẫu thuật truyền đến phòng điều khiển. Lúc này một chút động tĩnh cũng có thể nhấc lên gợn sóng.
Phó Hân Hằng giơ điện thoại lên đặt bên tai nghe.
Không có gì bất ngờ xảy ra, là bác sĩ Từ gọi tới hỏi quá trình theo dõi.
"Bác sĩ Phó, kết quả thế nào?" Bác sĩ Từ hỏi: "Có thể làm PCI được không? Điều gì đã xảy ra trong quá trình phẫu thuật vậy?”
"Chờ một chút." Phó Hân Hằng bình tĩnh trả lời.
Về việc bệnh nhân có nên chuyển sang khoa ngoại tim mạch làm phẫu thuật bắc cầu hay không, trước hết phải được quyết định bởi bác sĩ tim mạch đang tham gia điều trị. Bệnh nhân hiện đang được điều trị tại khoa nội tim mạch và bác sĩ điều trị không mời bác sĩ từ khoa ngoại tim mạch sang hội chẩn.
"Nếu thực sự không làm được. Bác sĩ Phó nếu đang ở phòng phẫu thuật, anh có thể nhìn thấy tình huống, phiền anh đem tin tức chính xác truyền về. Chúng tôi sẽ liên lạc với gia đình bệnh nhân. Yêu cầu gia đình đề với bác sĩ tham dự là cho nghị chuyển sang phẫu thuật.” Bác sĩ Từ nói.
Làm như vậy chẳng phải là bức ép nhóm người Cận Thiên Vũ sao.
Người nhà chỉ muốn cứu người nhà mình, không quan tâm giữa các bác sĩ có vì vậy mà nảy sinh mâu thuẫn hay không.
Bác sĩ Từ làm đồng nghiệp biết làm như vậy sẽ khiến Phó Hân Hằng khó xử, nói: "Kỳ thật tốt nhất là bọn họ cảm thấy làm không nổi, trực tiếp mời bác sĩ Phó tới hội chẩn đưa ra quyết định.”
"Cho nên tôi mới nói là chờ một chút." Phó Hân Hằng nói.
Nhóm Tạ Uyển Doanh ở bên cạnh nghe ra, giáo sư Phó là tin tưởng đồng nghiệp trong bệnh viện của mình, tin tưởng đồng nghiệp của mình sẽ đưa ra lựa chọn chính xác, bởi vậy hiện tại không cần quá sốt ruột.
Trong trường hợp không thể làm gì được, bác sĩ nội tim mạch chắc chắn sẽ từ bỏ, để bệnh nhân chuyển đến khoa ngoại tim mạch để phẫu thuật. Không có bác sĩ nào sẽ ngu ngốc đến mức kỹ thuật không đạt tiêu chuẩn mà còn trì hoãn dẫn đến cái chết của bệnh nhân, đó sẽ là một sơ suất y khoa.
Mối quan tâm này của gia đình bệnh nhân thực sự không cần thiết.
Đối diện điện thoại một lần nữa truyền ra giọng nói của bác sĩ Thân: "Để tôi nói với bọn họ mấy câu." Xem ra bác sĩ Thân ở bên cạnh bác sĩ Từ không đi theo dõi tiến độ chuyện này, nói: "Nếu là tôi sẽ để bác sĩ Tạ thử một chút.”
“Anh câm miệng cho tôi!” Vu Học Hiền không thể nhịn được nữa quát một câu.
"Đó là ai?" Giống như nghe thấy có người mắng mình, bác sĩ Thân lẩm bẩm hỏi rõ.
Là bạn học của Cận Thiên Vũ, bác sĩ Thân không cần nghi ngờ cũng là người của lớp tám năm. Khi đám bạn học Tạ Uyển Doanh ý thức được điểm này, trong lòng bị hoảng sợ.





Bạn cần đăng nhập để bình luận