Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 923: Sự phối hợp hoàn hảo giữa giáo sư và sinh viên



Chương 923: Sự phối hợp hoàn hảo giữa giáo sư và sinh viên




Chương 923: Sự phối hợp hoàn hảo giữa giáo sư và sinh viên
Ha ha, ha ha, được nghe lời khen ngợi này, lãnh đạo của bệnh viện quận đương nhiên rất vui khi được khen ngợi điều này.
Nhiếp Gia Mẫn, người để ý đến lời nói của sinh viên, quay lại và giả vờ hỏi sinh viên: "Bọn họ là đang muốn đi theo hộ tống bệnh nhi đến bệnh viện thủ đô?"
Đám người chủ nhiệm Tề bị lời nói của ông ấy làm cho giật mình ngay tại chỗ.
Ai nói tiếng phổ thông của giáo sư Nhiếp không tốt lắm, lập tức nhận ra ý định hợp tác với cô, Tạ Uyển Doanh gật đầu với giáo sư lia lịa.
Nhiếp Gia Mẫn quay người lại, chỉ vào chủ nhiệm Tề nói: "Là anh muốn cùng bệnh nhân đến bệnh viện thủ đô sao?"
"Không không không, tôi, tôi thực sự rất bận..." Chủ nhiệm Tề lắp bắp và ngay lập tức phủ nhận. Đồng hành cùng ông ấy trong một chuyến đi tới thủ đô, đi tới đi lui hơn mười tiếng đồng hồ rất là mệt. Ông ta là một nhà lãnh đạo, và những việc lặt vặt này chỉ có thể là những cấp dưới làm.
Chủ nhiệm Tề nhìn về phía đám người trong bộ phận của mình.
Không mấy ngạc nhiên khi khuôn mặt của mọi người đều ảm đạm. Không phải bệnh nhân của họ, không phải họ không thể đi mà tại sao họ lại phải đi.
Hiểu được ý của mọi người, chủ nhiệm Tề chỉ về phía bác sĩ Châu: "Đó là bệnh nhân mà cậu đã xử lý tối hôm qua, lẽ ra là phải do cậu phụ trách, bác sĩ Châu."
Chỉ có lúc này chủ nhiệm mới nghĩ rằng mình có tác dụng. Bác sĩ Châu cười khổ trong lòng, như đã hoàn toàn hiểu ra được gì đó.
"Bác sĩ Châu hoàn toàn có thể đảm nhiệm." Chủ nhiệm Tề nói với Nhiếp Gia Mẫn và những người khác: "Tối hôm qua giáo sư chắc chắn cũng đã nhìn thấy được cách cậu ta làm việc, trong lòng chắc sẽ hiểu rõ."
“Giáo sư Nhiếp trong lòng hiểu rõ, vừa hay giáo sư Nhiếp cũng muốn hỏi bác sĩ Châu rằng anh ấy có từng nghĩ tới việc đăng ký làm nghiên cứu sinh của Quốc Hiệp hay không." Tạ Uyển Doanh thay giáo sư nói.
Đám người chủ nhiệm Tề thay đổi sắc mặt.
Bác sĩ Châu không thể tin được rằng một quả trứng phục sinh bất ngờ từ trên trời rơi xuống và trúng anh ấy. Anh ấythậm chí còn không dám nghĩ đến việc xin làm nghiên cứu sinh của Hiệp hội Quốc gia. Học viên cao học và nghiên cứu sinh cần phải tìm giáo sư trước, nếu không hoàn toàn có thể xảy ra tình trạng không ưng ý, nhất là những giáo sư bình dân.
"Tôi đi!" Bác sĩ Châu lúc này không còn "thành thật", chạy tới trước mặt chủ nhiệm Tề và những người khác, nhảy lên ghế phụ của xe cứu thương.
Các bác sĩ của Hiệp hội Quốc gia đang ngồi trên xe buýt của Hiệp hội Quốc gia Trung Quốc bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này từ cửa kính xe, che miệng cười nghiêng ngả.
"Cái này Doanh Doanh à." Bác sĩ Kim chỉ vào Tạ Uyển Doanh: "Thật thông minh.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì vị lãnh đạo mới vốn không thông thạo tiếng phổ thông này lại thành ra hai mặt như vậy.
"Lái xe." Tạ Uyển Doanh nghĩ không nên chậm trễ, phất phất tay với tài xế xe cứu thương.
Cửa xe cấp cứu đóng lại, chủ nhiệm Tề và những người khác nhìn bác sĩ Châu đã đi xa. Thật không may, họ có thể linh cảm rằng bác sĩ Châu có thể sẽ chia tay họ từ bây giờ. Cho nên mặt mũi ai nấy cũng buồn tối xầm lại.
"Ái chà." Giám đốc bệnh viện quận khá tiếc nuối vì không thể giữ Nhiếp Gia Mẫn lại đi ăn tối. Phẫu thuật nhi khó khăn hơn so với phẫu thuật tổng quát, gặp chuyên gia đầu ngành cũng khó. Quay đầu lại, vị lãnh đạo rất khó chịu nhìn chủ nhiệm Tề, có vẻ khiển trách: “Anh, tự mình suy nghĩ lại đi.”
Chủ nhiệm Tề càng nghĩ càng không biết nên nói gì. Không nói đến Nhiếp Gia Mẫn có phải là một chuyên gia hay không, ông ta biết rõ trình độ của khoa gây mê bệnh viện của mình căn bản không hỗ trợ phẫu thuật này. Nào ngờ Nhiếp Gia Mẫn là bác sĩ từ nước ngoài trở về, không thể lấy tình hình trong nước suy luận được.
Chỉ có thể nói là ông ta tính toán rất tốt, lại để cho tên bác sĩ quèn kia tự lấy công lao, nào ngờ người tới là một chuyên gia nghiêm túc thực sự, lại đem sự tính toán của mình đập vỡ sạch sẽ.
Trên đường trở về, giáo sư Hà ngồi cùng giáo sư Nhiếp, Tạ Uyển Doanh ngồi chợp mắt ở hàng ghế sau.
Cảnh Lăng Phi cầm lấy bình dầu mang theo đưa cho cô: "Giáo sư Tạ, chị có thể dùng cái này để bôi vết thương."
"Không cần đâu, mặt tôi cũng sưng lên rồi." Tạ Uyển Doanh cảm ơn rồi tiện thể hỏi: "Tối hôm qua Vân Vân có về nhà không?"
Sáng nay mọi người tập trung đông nhưng không thấy học muội đâu hết, chắc là về Bát Tráng thăm họ hàng, bạn bè rồi.
"Vâng." Cảnh Lăng Phi cảm thấy có chút rối rắm trước những lời này, nhớ lại những hành động hôm qua Phạm Vân Vân và cậu ta cùng tranh giành giáo sư.





Bạn cần đăng nhập để bình luận