Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3145: [3145 ] báo đáp (length: 3926)

Đại sư Slavin vô cùng nóng nảy, bước xuống bục chỉ huy chạy đến trước mặt bác sĩ hỏi: "Thế nào rồi?"
Tạ Uyển Oánh và Tống Học Lâm gật gật đầu: "Biểu diễn thực sự rất hay."
Bác sĩ trẻ tuổi có vẻ không được tự nhiên. Vị đại sư âm nhạc quay đầu nhìn về phía bác sĩ đàn có thâm niên hơn ở phía bên kia.
Tào Dũng và các bác sĩ khác có hành động còn khoa trương hơn, giơ ngón cái lên khen ngợi họ.
Nhóm nhạc sĩ có chút rối bời trong cơn gió.
"Hay thật sự rất hay." Tạ Uyển Oánh đối với vị đại sư và các thành viên khác trong ban nhạc chân thành nói, "Phiền mọi người cứ giữ nguyên trạng thái như vậy để tiếp tục biểu diễn."
Slavin nhíu mày, đến nước này chỉ còn cách tiếp tục chọn bác sĩ đáng tin cậy.
Bản thứ hai là bản giao hưởng violon thứ ba, khác với bản thứ nhất ở chỗ bài này bắt đầu với phần trình diễn chính là violon. Từ bây giờ cần đến dương cầm hỗ trợ, giáo sư dương cầm tiến vào hiện trường.
Ở cửa xuất hiện bóng dáng Phương Cần Tô thong thả bước tới.
Mọi người thấy hắn lại mặc áo đuôi tôm đến.
Vì buổi tối nay không phải biểu diễn chính thức, nên phần lớn các thành viên ban nhạc đều mặc quần áo bình thường đến.
Việc Phương Cần Tô mặc như vậy, hiển nhiên xem buổi diễn tối nay long trọng không khác gì một buổi biểu diễn trên sân khấu chính thức. Bước vào trong, lướt qua bên cạnh Tạ Uyển Oánh, Phương Cần Tô nhỏ giọng nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ báo đáp ngươi, tạ bác sĩ."
Tạ Uyển Oánh lịch sự gật đầu: "Cám ơn anh."
Ánh mắt Phương Cần Tô liếc nhanh qua nàng, đi tới trước chiếc dương cầm trưng bày, mở nắp đàn, ngồi xuống ghế đàn.
Các thành viên ban nhạc khác lại tiếp tục công việc của mình.
Đại sư Slavin đứng lại vị trí chỉ huy, hỏi học sinh đang bệnh: "Do you need a rest?" (Em có cần nghỉ ngơi chút rồi bắt đầu không?) Lâm Giai Nhân lắc đầu, toàn thân cô duy trì trạng thái chuyên nghiệp quen thuộc khi lên sân khấu. Theo đó, cô rời khỏi chiếc ghế mình đang ngồi, đứng dậy đi đến vị trí chuẩn bị.
Bản tiếp theo là bản giao hưởng violon, thuộc về sân khấu chính của cô.
Buổi diễn lần nữa mở màn.
Được mệnh danh là nhạc cụ chi vương, tiếng đàn dương cầm, binh binh bàng bàng, tiếng nhạc mới gia nhập ban nhạc.
Âm dương cầm khi phối hợp cùng violon thể hiện sự khác biệt rất rõ. Dương cầm càng giống một chiến binh, thỉnh thoảng lại như suối nước chảy róc rách trong trẻo nhưng vẫn không mất đi sự mạnh mẽ hùng dũng. Xét về phong cách của bản giao hưởng violon thứ ba của Mozart cùng với bản đầu tiên có sự tương đồng, đều thiên về sự vui vẻ ung dung. Chỉ là thuộc tính âm điệu của violon là y y nha nha, tiết tấu tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh khỏi việc hơi giống như đang cào xé lòng người.
Thành ngữ 'xúc động tơ lòng rung động lòng người' thì ra là ý này. Khán giả nghe có cảm nhận.
Trong lúc chỉ huy, đại sư Slavin tính toán lại tìm kiếm gì đó trên mặt nhóm bác sĩ.
Hai người trẻ tuổi bắt gặp ánh mắt dò xét lén lút của ông lão. Tống bác sĩ không thích thể hiện cảm xúc, Tạ Uyển Oánh thay cô gật đầu như vừa nãy: "Hay, hay, hay."
Đại sư Slavin cảm thấy đầu mình muốn biến thành một mớ hỗn độn, quay lại quan sát học trò của mình.
Là nhân vật chính trên sân khấu, Lâm Giai Nhân càng lộ vẻ tập trung, lúc kéo violon, biểu cảm và động tác đó giống như cô đã rót linh hồn vào trong cây đàn violon vậy. Trong trạng thái chuyên nghiệp đáng sợ như vậy, người khác có thể tưởng tượng được việc bảo cô kéo dở chắc chắn là không thể.
Bản nhạc thứ hai kết thúc, Phương Cần Tô thở hắt ra, vừa rồi anh đã dốc hết sức mình đánh đàn, kết quả thế nào chưa biết, chỉ còn chờ bác sĩ phán đoán.
"Thật là hay." Tạ Uyển Oánh lại đại diện các bác sĩ cảm ơn ban nhạc, "Mỗi người trong các bạn đều đã làm rất xuất sắc."
Đây là khen cả nhóm những người đang bệnh.
Trên mặt đại sư Slavin viết rõ một sự chán nản đến tuyệt vọng.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận